100 ngày giả vờ yêu
Chương 58
Mùng 8 Tết, Bạch Hoa đến Giang Thành bàn chuyện hôn sự với nhà họ Ôn tại phòng ăn ở nhà hàng. Ôn Thiển và Cố Viêm không còn trẻ nữa, người lớn hai bên đều muốn bọn họ kết hôn càng sớm càng tốt. Cuối cùng ngày cưới được ấn định vào tháng 5 tươi đẹp, đến lúc đó tiệc cưới sẽ được tổ chức tại Thâm Thành và Giang Thành.
Kỳ nghỉ Tết kết thúc, Cục Dân Chính đã đi làm trở lại. Sau khi hai gia đình ăn cơm trưa xong thì đi theo hai người trẻ tuổi đến Cục Dân Chính đăng ký kết hôn.
Sau khi cuốn sổ đỏ được đưa ra, cục đá trong lòng Bạch Hoa và mẹ Ôn đã biến mất, là bậc phụ huynh, họ đều hy vọng rằng con mình sẽ tìm được thứ gì đó để xác nhận chuyện trong đại của đời mình.
Mẹ Ôn nắm tay Ôn Thiển và Cố Viêm, chồng hai tay vào nhau rồi nói: “Cố Viêm, sau này Ôn Thiển phải nhờ con chăm sóc rồi.”
“Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho Ôn Thiển.” Rất nhanh Cố Viêm đã đổi cách xưng hô khiến mẹ Ôn cười đến mức không thể khép miệng được.
Bạch Hoa phải cùng chồng ra nước ngoài công tác nên cũng không đến nhà Ôn Thiển ngủ lại. Buổi tối, vài người trẻ tuổi cùng thế hệ đặt một phòng KTV để chúc mừng Ôn Thiển và Cố Viêm kết hôn, anh rể mới nhậm chức uống không ít rượu, Ôn Thiển nhìn thấy cảm thấy đầu mình bắt đầu đau.
Sau khi ăn mừng xong, Ôn Trạch đưa Ôn Thiển và Cố Viêm về. Lúc đến chung cư, Ôn Trạch đỡ Cố Viêm đi, nói: “Tửu lượng của anh rể không tốt!”
Ôn Thiển khinh bỉ nhìn Ôn Trạch, tức giận bất bình nói: “Các người rót cho anh ấy hơn một chục ly bia!”
Ôn Trạch cười lúng túng: “Thật sao ạ?”
Ba người bước vào sảnh chung cư rồi đi vào thang máy.
Cố Viêm bị cồn ảnh hưởng nên không thể kiểm soát được hành vi của mình, anh ôm lấy Ôn Trạch vừa sờ vừa bóp.
Ôn Trạch kinh hãi, anh không có sở thích như vậy!
Anh không quen bị đàn ông “lợi dụng” như thế này, lập tức hỏi: “Chị ơi, anh rể bị làm sao vậy?”
Ôn Thiển bình tĩnh đáp: “Say rượu nên điên cuồng.”
Ôn Trạch: “…”
Thang máy đến tầng nhà Ôn Thiển, Ôn Trạch kéo Cố Viêm ra khỏi thang máy, Ôn Thiển đi tới trước cửa, lấy chìa khóa ra mở cửa.
“Chị…” Ôn Trạch run rẩy nói.
Ôn Thiển nhìn lại, cả người Ôn Trạch cứng ngắc, trên mặt lộ ra vẻ uất ức như bị lạm dụng.
“Sao vậy?”
“Anh rể lấy ngón tay chọc vào mông em…”
Ôn Thiển hả hê nói: “Để xem sau này mấy người còn dám chuốc say anh rể nữa không?”
Ôn Trạch: “…”
Sau khi đỡ Cố Viêm về phòng ngủ thì cuối cùng Ôn Trạch đã dỡ được một vật nặng xuống, anh hít sâu thở ra một hơi rồi vỗ tay nói: “Chị, em về nhà trước đây, về muộn A Mỹ sẽ lo lắng.”
Ôn Thiển đáp: “Vậy em về đi, hôm nay cảm ơn em.”
Ôn Thiển tiễn Ôn Trạch ra khỏi nhà, đóng cửa xong thì nhanh chóng vào phòng tắm nhúng khăn ướt rồi trở về phòng lau mặt cho Cố Viêm, sau đó thay quần áo cho anh. Mỗi lần anh say rượu, Ôn Thiển luôn phải bận rộn một hồi, xử lý xong rồi mới lên giường đi ngủ.
Cố Viêm nằm nghiêng người ôm lấy Ôn Thiển, thì thào nói: “Vợ à, hôm nay anh rất vui.”
Ôn Thiển trả lời: “Em cũng rất vui.”
Thật không thể tin được, cô và người đàn anh cô yêu thầm bao nhiêu năm lại có giấy đăng ký kết hôn với nhau, từ đàn anh đàn em thành người yêu, để rồi trở thành vợ chồng.
Tất cả những điều này giống như ảo ảnh, nhưng được bày ra trước mắt.
“Em không ngờ có thể được kết hôn với anh…” Ngẫm lại mấy năm nay thái độ của Cố Viêm rất cứng rắn, không cho phép người khác đến quá gần mình. May mắn thay, cô vẫn không từ bỏ mà ở bên cạnh anh. Mặc dù khá mất mặt, nhưng bây giờ Cố Viêm đối xử với cô rất tốt, vậy là đủ rồi.
Cố Viêm áp mặt mình vào mặt Ôn Thiển, có chút kích động, thở gấp rồi nhẹ nhàng nói: “Thật ra, anh đã thích em từ lâu rồi… Chỉ là anh không biết có thể cho em tương lai hay không.”
Ký ức nhiều năm trước ùa về, lúc năm ba Đại Học Cố Viêm và bạn cùng phòng đi ăn ở một nhà ăn thức ăn nhanh gần trường thì nhìn thấy một cô gái khá gầy chủ động giúp một bà cụ đi đường xách bao gạo; Lần gặp lại chính là ở buổi phỏng vấn chiêu sinh của Hội Học Sinh với thái độ không tự ti cũng không kiêu ngạo.
Ban đầu anh cảm thấy cô rất tốt bụng, tam quan đúng đắn nên giữ cô lại Hội Học Sinh. Cô làm việc nghiêm túc và có trách nhiệm, lại còn bí mật giúp anh làm rất nhiều việc đáng ra Chủ tịch Hội Học Sinh là người phải làm, quả thật không thể bắt bẻ được.
Anh cũng quên mất mình thích cô từ khi nào, sau khi trả tiền phí nghiên cứu đắt đỏ, anh không còn một xu dính túi, định nhịn đói hai ngày để đợi tiền lương làm việc bán thời gian thì trong lúc vô tình anh phát hiện cô lén nhét 20 tệ vào trong ví anh; Thời điểm khởi nghiệp, anh sống một mình bên ngoài trường học, cô thường đến chỗ anh để may quần áo, lấy cớ nói mình làm phòng anh bừa bộn để dọn dẹp cho sạch sẽ…
Anh biết rõ là cô thích anh, nhưng anh không chắc mình có thể cho cô tương lai hay không. Hơn nữa hoàn cảnh gia đình anh như vậy, đã để lại bóng ma trong quan điểm về hôn nhân và gia đình của anh nên anh không biết mình có thể làm được hay không.
Anh ngả bài với cô, nói rằng mình sẽ không thích bất kỳ người nào. Cô đã kiềm chế rất nhiều, đối xử với anh như một người bạn bình thường. Nhưng thật ra là cô bí mật làm nhiều chuyện cho anh, trở nên bí ẩn hơn, từ bỏ cơ hội giới thiệu đi du học và ở lại phấn đấu với anh, lúc công ty bị lũng đoạn tài chính, cô bán nhà để có tiền nhưng lại nói là mượn từ người quen…
Rồi sau đó, hai người sống với nhau theo một thỏa thuận hoang đường, anh say mê cảm giác có gia đình như thế. Về đến nhà có bữa ăn nóng hổi, có người cùng xem ti vi. Anh không thích nói chuyện nhưng anh thích nghe cô nói, khiến trong nhà náo nhiệt hơn rất nhiều.
Về sau, cô rời đi, cô mang đi tất cả những gì cô mang đến đây. Căn nhà trở nên vắng vẻ, tựa như là một giấc mơ.
Anh chưa bao giờ biết cô đơn là gì, mãi cho đến khi cô rời đi.
Được thử cảm giác có người bầu bạn nên anh không muốn quay lại thời gian lạnh lẽo trước kia nữa.
Không phải ai không có người bên cạnh sẽ không sống nổi, nhưng anh, Cố Viêm không có Ôn Thiển thì không biết cuộc sống sau này còn có ý nghĩa gì.
Anh tự nghĩ, em quay về đi, anh nhất định sẽ tốt với em, sẽ cho em tất cả những gì anh có, chỉ cần em trở về, anh sẽ không tức giận nữa.
“Anh thích em từ khi nào?” Ôn Thiển nghe anh nói vậy thì bỗng tò mò, nghe giọng điệu của anh như thể anh đã thích cô trước khi cô tỏ tình rồi.
Người kia không phản ứng gì, thở đều đều.
Ngủ say rồi.
Ôn Thiển sờ mặt anh, cưng chiều nói: “Chồng à, ngủ ngon.”
“Ách xì.”
Lúc ăn sáng, Ôn Thiển liên tục hắt hơi lau nước mũi.
Dáng ngủ của Ôn Thiển rất xấu, ban đêm cô sẽ đá chăn, bình thường nửa đêm Cố Viêm sẽ sửa lại chăn cho cô. Nhưng đêm qua Cố Viêm uống rượu nên ngủ rất say không tỉnh lại, nhiệt độ đêm qua giảm xuống nên bởi thế Ôn Thiển đã bị cảm lạnh.
Cố Viêm đưa tay lên trán cô kiểm tra nhiệt độ, nói: “Ăn sáng xong rồi uống chút thuốc cảm.”
Ôn Thiển bất lực gật đầu.
Cố Viêm tiếp tục ăn sáng, chuyển động mắt, như đang suy nghĩ điều gì.
Hồi lâu sau anh nói: “Nếu không anh mua cho em cái túi ngủ, như thế sẽ không sợ đá chăn rồi cảm lạnh nữa.”
Ôn Thiển: “…”
Đôi khi, biện pháp Cố Viêm nghĩ ra thực sự trực tiếp và hiệu quả, nhưng nó luôn khiến người khác không nói được lời nào.
Ăn sáng xong, Cố Viêm xuống lầu mua thuốc, sau đó mang về thuốc cảm và que thử thai.
Ôn Thiển cầm que thử thai lên hỏi: “Sao anh lại mua cái này?”
“Thử trước rồi mới uống thuốc!”
Tuy rằng Ôn Thiển đã điều dưỡng tốt hơn nhưng phần lớn vẫn chưa mang thai được. Bọn họ cũng không dùng biện pháp, có thể trong lúc vô tình sẽ được trúng thưởng. Anh cũng chỉ cố an tâm giải thích: “Trưởng bộ phận hành chính kia, vợ anh ấy không biết mình có thai, uống thuốc hạ sốt, dẫn đến bị sảy thai.”
“Chuyện này… thật đáng sợ…” Ôn Thiển nghe xong bỗng khá sợ hãi, cô cầm que thử thai đi vào phòng vệ sinh kiểm tra một chút.
Cô thất vọng đi ra, nói: “Không có gì hết.”
Cố Viêm bưng một cốc nước ấm đặt lên bàn ăn, sau đó tiến lên ôm lấy Ôn Thiển hôn lên trán cô rồi nói: “Không sao, chúng ta vẫn còn trẻ. Ngày mai về lại Thâm Thành thì đi xem bác sĩ là được.”
“Ừ.” Ôn Thiển gật đầu.
Tác giả có điều muốn nói:
Vở kịch nhỏ:
Cuối cùng, Cố Viêm đã lên chức bố vào đúng đêm sinh nhật 30 tuổi. Được làm ba, anh kích động, tình cha lan tràn khắp nơi khiến anh muốn đưa tất cả nhưng thứ tốt nhất trên thế giới này cho nó.
Đứa bé đầu tiên là một cậu bé giống hệt Cố Viêm, đến tính cách cũng giống nhau. Tuổi nhỏ nhưng không quấy không khóc, không thích xem ti vi cũng không thích chơi đồ chơi mà chỉ tập trung xem những cuốn sách đồ họa mẹ mua. Hai ba tuổi đã biết chữ, lúc học mẫu giáo chuyện khó hay dễ cũng đều tự mình hoàn thành, bốn tuổi đã được vào lớp Một.
Cố Viêm đến trường học đón bé, giáo viên chủ nhiệm nói năm học tới Ôn Hiểu Tinh có thể vào học lớp Bốn.
Cố Viêm hoàn toàn không cảm nhận được cảm giác làm ba, được con mình cần giúp đỡ, anh trở về nhà nản lòng nói: “Vợ à, chúng ta sinh đứa thứ hai đi, sinh con gái đi! Muốn nó ngốc một chút!”
Trong lòng Ôn Thiển: …
Truyện khác cùng thể loại
562 chương
50 chương
1975 chương
157 chương
21 chương
128 chương