“Ngươi! Quả thực không biết xấu hổ!” Khương Thần mạnh mẽ ném bức thêu lên trên khuôn mặt nữ tử trước mặt. Nữ tử bị dọa sợ, quỳ bò nhặt lên thêu phẩm, hai tay kịch liệt run rẩy.”Chuyện này... Cái này không thể nào, đây là có người muốn hãm hại... A...” Còn không đợi ả hô lên câu thứ hai, Hồng Nguyên đại tổng quản đã chỉ huy thị vệ bên người tiến lên, mạnh mẽ chặn lại miệng ả. “Không có khả năng? Ngươi nữ nhân này, trước kia ở Trần gia đã phỉ báng bản vương là gã sai vặt, nói Vương phi của bản vương là hạ nhân nhà ngươi, hiện tại lại thêu ra cái thứ bẩn nát này, quả thực tội đáng muôn chết!” Khương Thần tức giận đến ngực chập trùng kịch liệt, “Bản vương đang buồn bực vì sao ngươi phải làm bẩn danh tiết của Vương phi bản vương như thế, nguyên lai lại tồn loại tâm tư xấu xa như thế!” Khương Thần xưa nay không phải là người khách khí, cho dù làm việc hay là lời nói. Thái hậu nhìn hắn sinh khí lớn như vậy liền đứng dậy đi đến, bảo Hồng Nguyên đem bức thêu kia đưa cho bà. Hồng Nguyên làm sao dám, chỉ dám nói thứ đó rất khó coi. Thái hậu khẽ cười một tiếng, “Thế gian này những chuyện bẩn nát ai gia đã thấy nhiều, cũng không thiếu một lần này.” Hồng Nguyên hết cách rồi, đành phải nhặt lên trình lên, đợi đến sau khi Thái hậu nhìn qua, sắc mặt bà cũng trầm xuống “Thêu công kém cỏi của nữ tử này tại sao lại có thể vào vòng này?” Sơ tuyển rộng rãi một lượt rồi mới chọn những người có tay nghề tinh xảo vào đến đây, ai biết ra chuyện như vậy. Cả đám người đều quỳ xuống đất run, trong đó có một tên quan chức đã nhận tiền của Y Liên thì co lại thành một đoàn Việc này vốn là một chuyện tốt, hắn biết những thứ kia không phải là Y Liên thêu nhưng đến vòng như thế này thì ai lại tra kỹ như vậy? Hắn cho rằng tiểu nữ tử này chỉ là muốn lộ tài danh, không nghĩ tới dĩ nhiên là tiến cung tìm đường chết? Hai con mắt của Y Liên đều trợn tròn lên, liều mạng mà giãy dụa lắc đầu. Thái hậu thở dài một tiếng, “Bỏ miệng ả ra, hỏi ả xem có ẩn tình hay không?” “Thái hậu, Thái hậu, thần nữ không dám a, đây là có người hãm hại.” Khi Y Liên được cởi ra, ả liền liều mạng la lên, bò sát về phía Thái hậu. Khương Thần một cước đem người đạp lăn, “Người nào lại muốn hãm hại ngươi?” “Thái hậu, là Quan Phi, là Quan Phi hại ta. Cái này không phải là ta thêu, là Quan Phi thêu a... Thần nữ oan uổng...” Y Liên muốn khóc lớn thế nhưng ngực lại đau nhức, kêu cũng không thể kêu được. Chu Mộ Nhiên luôn luôn ngồi ở một bên, hờ hững rơi vào trong suy nghĩ của mình. Một loạt biến hóa trong đại sảnh không làm cho y phản ứng lại một chút nào, thế nhưng nếu so với những thêu nương khác thì vẻ mặt của y ngược lại lại không có gì khác nhau. Đợi đến khi Khương Thần đi qua, nhấc lên thêu phẩm kia, Chu Mộ Nhiên mới theo tỉnh lại từ trong thế giới của mình. Ngốc tử, thật không ngờ còn dám đưa đến cửa? Khóe miệng Chu Mộ Nhiên nhếch lên một nụ cười lạnh lùng. Năm ngày trước, Đậu Xanh trở về, đồng thời đưa đến những tin tức mà nó đã tra ra trong mấy ngày nay, cho Chu Mộ Nhiên một đáp án kinh người. Nguyên lai Y Liên không phải là người ngoài mà là nữ nhi ruột thịt của Mai phu nhân. Mười một năm trước, hai vợ chồng cùng Mai lão gia tử đi tới Kinh thành, vốn muốn nhờ vả gia đình tỷ tỷ thế nhưng lại bất ngờ nghe được Tác gia xảy ra chuyện, nữ nhi bảo bối duy nhất bị thất lạc. Các đời khác của Tác gia nữ nhi nhiều, nhi tử thiếu, thế nhưng một đời này lại là nhi tử nhiều, nữ nhi chỉ có một người. Hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau, nhất thời động tâm tư. Sau đó khi bọn họ bái phỏng nhà tỷ tỷ thì lại chỉ mang theo trưởng nữ ấu nữ trưởng tử, không hề mang theo nữ nhi sinh cùng tháng với Tác Vi Lan. Một kế sách thay mận đổi đào cứ như vậy đã được bố trí Hai năm sau, tám tuổi Y Liên làm bộ cơ khổ không nơi nương tựa, đánh bậy đánh bạ ngăn cản cỗ kiệu của Tác phu nhân. Dung mạo có chút giống kia làm cho Tác phu nhân động tâm Mai phu nhân cùng Tác phu nhân làm tỷ muội thân sinh, lớn lên đương nhiên giống nhau, cho nên Y Liên cũng có năm, sáu phần tương tự như Tác phu nhân. Cho dù không có quá nhiều chỗ giống nhau với Tác Vi Lan nhưng lý do thất lạc giống hệt đã gợi lên tâm tình hoài niệm hài tử của Tác phu nhân. Hai năm đặc huấn làm cho Y Liên có cách vẽ khá giống với những bức vẽ hồi nhỏ của Tác Vi Lan, thế nhưng chung quy ả cũng không phải là Tác Vi Lan. Tác gia huynh đệ vốn là thương yêu ấu đệ, đệ đệ không tìm được mà lại tới một người luôn mồm gọi bọn họ là ca ca, trong lòng tự nhiên không thoải mái. Lại thêm chuyện Y Liên luôn cố ý vô tình ám chỉ mình là Tác Vi Lan lại càng làm cho hai huynh đệ phản cảm. Đệ đệ coi như mất rồi cũng sẽ không đột nhiên biến thành muội muội! Năm đó một câu của lão hòa thượng đã khiến cho Tác Vi Lan được nuôi như nữ nhi, người ngoài không biết thế nhưng người nhà bọn hắn thì làm sao lại không biết. Những năm này mấy người tới cửa lừa gạt đều là nữ hài, một mắt là có thể nhìn thấu. Việc này Mai Thắng phu thê làm bí ẩn, ngay cả Lục Hà đều không có ký ức với người tỷ tỷ này, chỉ là trưởng nữ đã xuất giá của Mai gia còn nhớ. Vì điều tra rõ ràng, Đậu Xanh cũng là hao hết trắc trở, bây giờ cuối cùng cũng coi như là hiểu rõ. Chu Mộ Nhiên biết hết mọi chuyện liền bắt đầu suy tính mấy người này bước kế tiếp muốn làm gì. Bốn ngày trước, Đậu Xanh nhắc nhở, biểu tình của một người hầu gái có chút không thích hợp, muốn y cẩn thận nên lúc này mới có chuyện giao cho hầu gái thêu phẩm. Sáng sớm hôm nay, thêu phẩm y đặt ở bên trong hộp quả nhiên bị mất trộm. Chu Mộ Nhiên tự nhiên hiếu kỳ nàng sẽ làm gì với thêu phẩm ấy. Kết quả liền hiện ra ở ngay chỗ này. Chu Mộ Nhiên quả thực muốn cười điên rồi, nữ nhân này quả nhiên cực kỳ sùng bái y, sau khi trộm xong ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái đã đưa đến trước mặt của Thái hậu. Thế nhưng, đây là bản thân ả muốn chết, không trách y được. Tuy rằng y có ý định trêu chọc ả một phen nhưng cũng không nghĩ rằng ả lại chủ động tìm đường chết. Khương Thần ở mặt trước nổi giận, Chu Mộ Nhiên thì lại ung dung nhìn tình thế phát triển. “Nếu như là người ngoài thì cũng không nói làm gì, nếu kéo tới Quan Phi thì ai gia nhất định phải nói rõ. Thêu phẩm của Quan Phi đã trình lên, mà ai gia tuyển là người giỏi nhất. Cái loại thêu công này của ngươi đáng để hắn hãm hại?” “Đúng là nàng hãm hại ta a... Oan uổng a...” “Nói hưu nói vượn.” Khương Thần đã thu lại nổi giận, toàn thân một mảnh lạnh lùng.”Quan Phi hại ngươi như thế nào?” Người quen thuộc với Khương Thần đều biết vị đại gia này đã nổi giận. “Chuyện này... thêu phẩm này, thực sự là Quan Phi thêu.” Y Liên mở miệng lung tung, chỉ cầu đường sống. “Ngươi nói tường tận xem nào.” Khương Thần híp mắt, ngữ khí hòa hoãn một ít, mà lại càng nguy hiểm. Y Liên không biết sâu cạn, cho rằng đối phương tin ả, liền kể chuyện từ khi ả ly khai Tác gia, mua người tiến vào Vương phủ, trộm ra thêu phẩm từ đầu đến đuôi cho hắn nghe. “Không nghĩ tới trong bản vương phủ lại có lỗ hổng như thế, việc này ngươi có công lớn a.” Ngữ khí chầm chậm của Khương Thần làm cho Y Liên nhìn thấy hy vọng, không biết ánh mắt của Hồng Nguyên bên cạnh nhìn ả đã chẳng khác gì người chết. “Làm sao, nữ tử này hóa ra là người của Tác gia sao?” Thái hậu kinh ngạc hỏi. “Bất quá chỉ là một nha đầu mà Tác phu nhân thu nuôi thôi, không coi là cái gì dưỡng nữ. Thế nhưng đến cùng cũng là người của nhà bọn họ, liền để cho bọn họ tới lĩnh tội đi!” Sáng sớm trưởng tử của Tác gia đã ở cửa cung chờ hắn, tinh tế bẩm báo. Đương nhiên, cũng không bao gồm chuyện thêu này. Khương Thần di chuyển ánh mắt tới phía sau, không nghĩ tới tiểu tử này cư nhiên lại rất nham hiểm. Hắn thích! Ba nam nhân của Tác gia tiến lên, Tác Nhàn Vân dung mạo tuấn tú, tính tình trầm ổn, rất được Thái hậu yêu thích. Lập tức Tác Nhàn Vân quỳ xuống đất nói rõ hết thảy. Mai Thắng cùng với thê tử định dùng nữ nhi của mình thế thân nữ nhi đã thất lạc của Tác gia, mấy năm qua bè lũ xu nịnh, vọng tưởng cướp tài sản của Tác gia. Sau khi lộ ra sơ hở bọn họ lại đào tẩu suốt đem, ai biết lại vẫn dám tham gia thi tuyển, đồng thời còn làm ra chuyện đồi phong bại tục như vậy. Tác Nhàn Vân trình chứng cứ lên, mời Thái hậu phán quyết. Hoàng thượng luôn luôn ở một bên nghe, vốn tưởng rằng loại chuyện nhỏ này hắn không cần đứng ra, lại không nghĩ tới hiện tại cư nhiên còn liên lụy đến đại thần trong triều. Ngày hôm trước xảy ra chuyện của Trần gia đã làm cho hoàng thượng bất mãn với Trần gia, Mai gia, thậm chí đối với cả Tác gia, bây giờ lại ra chuyện như vậy. Hoàng thượng tức giận, phát tiết nỗi tức giận vì đệ đệ đi xa lên đám người này. Trần gia lão thái gia cáo lão về quê, Mai lão gia tử hàng tam cấp, phạt nửa năm bổng lộc. Mai thắng phu thê phán chém lập quyết, những con cái khác lưu vong. Đến lượt Y Liên, mặc dù là cô gái yếu đuối, chuyện năm đó cũng không là nàng chủ mưu. Nhưng những này năm ngầm chiếm tài sản của Tác gia, mua chuộc người trong Vương phủ, vu oan mưu hại Vương phi, cái nào cũng là trọng tội nên trực tiếp chém đầu. Đến ngày ra pháp trường, Y Liên vẫn còn đang kêu oan. Nàng chết đều không nghĩ ra, thêu phẩm mà Quan Phi cất giấu cẩn thận tại sao lại biến thành cái dạng kia. Chu Mộ Nhiên đến tửu lâu gần pháp trường từ sớm, liếc mắt nhìn pháp trường, xoay người ly khai. Không tìm đường chết, thật sự sẽ không phải chết thảm như vậy. Đợi đến khi Y Liên chết rồi, Chu Mộ Nhiên cũng theo phụ thân và hai ca ca về Tác gia, chính thức nhận tổ quy tông, khôi phục dòng họ vốn có. Tác phu nhân biết hài tử mà nàng thương yêu như ruột thịt suýt chút nữa đã hại chết thân nữ nhi của nàng, nhất thời hối hận không ngớt. Thế nhưng phu thê hai người cũng giống với Tác Nhàn vân, Tác Tĩnh Thủy, phi thường không nguyện ý Chu Mộ Nhiên gả đến hoàng thất, gả cho vị vương gia nổi tiếng này. Thế nhưng bọn họ phản đối cũng chỉ có thể để ở trong lòng, bởi vì bản thân Chu Mộ Nhiên nguyện ý, bọn họ không có thực hiện nghĩa vụ của phụ mẫu và huynh trưởng, còn không thân cận bằng Khương Thần, căn bản không dám mở miệng nói Chu Mộ Nhiên. Nửa tháng sau, Khương Thần tự mình tới cửa cầu thân, sính lễ kéo dài mười dặm, náo động kinh thành. Mọi người thế mới biết nữ nhi thất lạc của Tác gia Tác Vi Lan đã trở về, hơn nữa còn là người đứng đầu trong cuộc thi tuyển chọn thêu phẩm mừng thọ cho Thái hậu nên chúc mừng không ngớt. Mấy tháng sau, Chu Mộ Nhiên dùng danh nghĩa nữ nhi của Tác gia gả cho Thần vương Khương Thần. “Ngươi nói một chút, bức thêu kia đến cùng có phải là ngươi thêu hay không?” Đêm đại hôn, Khương Thần vừa gặm nuốt bên cổ Chu Mộ Nhiên vừa căm giận bất bình hỏi. “Đúng thế nào? Không đúng thì thế nào?” Chu Mộ Nhiên một bên khó nhịn thấp thở gấp, một bên hỏi ngược lại. lời nói này vào tai Khương Thần giống như một lời khiêu khích vậy. “Nếu như đúng thì phải bồi thường ta mười cái!” “Mười cái không có, nếu như là một cái, ngược lại có.” Chu Mộ Nhiên chỉ chỉ hộp gỗ trên bàn, đồng thời bắp đùi trêu lên eo Khương Thần. “... Ngày mai lại nhìn!” Ba tháng sau đại hôn, Khương Thần liền mang theo Chu Mộ Nhiên đi đến đại sa mạc, chính thức tiếp nhận binh quyền đóng giữ biên quan, Trần Xích cũng tới tống biệt. Chu Mộ Nhiên có chút áy náy với Trần Xích, Trần lão gia tử dù sao cũng là bị Y Liên liên lụy, thế nhưng Trần Xích cười đến thần bí, giải thích đây chỉ là tổ phụ cùng với hoàng thượng diễn trò thôi, bảo y không cần quan tâm. Chu Mộ Nhiên cũng coi như yên lòng. người Tác gia thật vất vả tìm được nhi tử, làm sao có thể cam lòng trơ mắt nhìn y rời đi. Tác Nhạc Đường không nói hai lời, dựa vào tội danh từ quan không làm, người một nhà nửa đường liền gặp được dưỡng phụ dưỡng mẫu của Quan Phi ở trấn Thanh Dương, hai nhà bồi Chu Mộ Nhiên cùng đi biên quan. Thấm thoắt cũng đã 30 năm, hai người cũng làm phu thê 30 năm. Trong một lần chống lại ngoại địch Khương Thần bị thương nặng không trị được, trên đường đưa về liền buông tay nhân gian, ngay cả một câu cũng không lưu lại cho Chu Mộ Nhiên. Chu Mộ Nhiên kiên quyết lựa chọn cùng hắn đồng thời chịu chết, sau khi giao đãi hậu sự, quỳ phụ mẫu huynh trưởng, dứt khoát rút mũi tên độc của Khương Thần ra, trở tay đâm vào cổ họng mình. khi Chu Mộ Nhiên trở lại kẽ hở còn có chút không hồi thần lại. Kỳ thực y xem như là chơi xấu đúng không? Nhiệm vụ đã hoàn thành, y lại không đàng hoàng sống đến chết già mà lại lựa chọn cùng Khương Thần cùng chết kết thúc đời này. Chỉ là trong vòng 30 năm này, y luôn cảm thấy Khương Thần vô cùng giống với Cố Văn Hi. Đáng tiếc không có chứng cứ, cũng chỉ có thể trách bản thân loạn tưởng. Sở thích của y có lẽ là loại người này, hung hăng lại ôn nhu, mới làm cho y có loại cảm giác như thế. đang hoảng hốt, Tác Vi Lan liền nhào về phía y, nam hài vốn nhát gan này giờ đây lại hiện rõ vẻ mừng rỡ trong cặp mắt sáng lấp lánh. “Cám ơn ca ca báo thù cho ta, cũng hoàn thành tâm nguyện của ta. Ta có thể không cần lo lắng đi đầu thai.” “Ngươi họa rất tuyệt, thêu lại càng tốt, nếu như còn có thể nhớ tới thì cần phải tiếp tục.” Chu Mộ Nhiên ôm Tác Vi Lan một hồi, dặn dò. Nhìn dung mạo quen thuộc kia, Chu Mộ Nhiên mắt đục đỏ ngầu. Y ở trong này, Khương Thần ở nơi nào, Cố Văn Hi lại ở nơi nào. Đến khi nào y mới có thể để cho người yêu ôm bản thân của mình một lần mà không phải là thân thể mà y mượn đến, đến lúc nào y mới có thể gặp được hai mảnh linh hồn kia. “Ta sẽ nhớ.” Khuôn mặt non nớt của Tác Vi Lan hiện lên ánh sáng, sau khi khẽ hôn lên mặt Chu Mộ Nhiên để trao linh hồn lực cho y xong liền vui vẻ đi vào phía sau cột sáng. “Người tiếp theo là ai?” Chu Mộ Nhiên vẫy vẫy đầu, đem tất cả mọi chuyện về Khương Thần vứt ra sau đầu của mình. “Nam nhân này đã sắp tiêu tan.” Đậu Xanh chỉ vào một nam nhân mở miệng nói. “Vậy thì hắn đi.” Nam nhân tên là Tống Hi Nhan, là sinh viên năm nhất của khoa Khoa học và công nghệ. Tống Hi Nhan là một kỹ thuật trạch cực kỳ yêu nghiên cứu máy móc, tuy rằng tuổi không lớn lắm thế nhưng đã hiểu biết sâu cơ giới học từ lâu. Sau khi thi vào học viện khoa học và công nghệ hoàng gia, hắn cuối cùng đã dùng toàn bộ tâm huyết của mình để hoàn thành dự án khoa học, thế nhưng vào lúc này hắn lại bị người ta bắt cóc dằn vặt, cuối cùng tươi sống chết đói. Thế cho nên khi mà Chu Mộ Nhiên nhìn thấy hắn mới thấy bộ dáng rụt rè hoảng sợ, linh hồn như thể sắp tiêu tan như vậy. Căn cứ theo thông tin mà người bắt cóc lơ đãng tiết lộ, là nữ nhân mà hắn tỏ tình rồi lại phụ lòng của nàng đã bán thông tin của hắn ra ngoài, thế nhưng là nữ nhân nào thì bản thân Tống Hi Nhan cũng không biết. Bởi vì hắn tuy rằng đã từng yêu mến qua vài nữ tử, thế nhưng mỗi người đều cơ bản tỏ tình rồi thất tình luôn, không khả năng phụ lòng bất luận một người nào. Huống chi, hắn chưa từng nói qua nghiên cứu của mình cho bất kỳ một người nào. điều mà hắn muốn chính là tìm ra rốt cuộc ai là người bán đứng hắn, còn có cứu ra ba mẹ cùng huynh trưởng đã bị hắn làm hại cũng bị liên lụy. Sau khi Chu Mộ Nhiên tiến vào thân thể này, cẩn thận đánh giá dung mạo của nguyên chủ ở trong gương một hồi. Kỳ thực lớn lên cũng không kém, trái lại lại rất tốt, thế nhưng này trên thân người này lại có một cảm giác tối tăm, làm cho trong lòng người ta dâng lên một cảm giác bài xích, thập phần không thích. Thứ hợp mắt duy nhất, chính là đôi mắt hoa đào vốn của Chu Mộ Nhiên kia. Chu Mộ Nhiên không nhịn được ngẩn người một chút, Khương Thần cùng Cố Văn Hi đều đã từng nói, thích nhất con mắt của y, đó cũng chính là điểm duy nhất vốn có của dung mạo y. “Đậu xanh, làm sao bây giờ, ta là nữ hài cũng sẽ không thích.” Lắc đầu ném đi hồi ức trong đầu, Chu Mộ Nhiên mở miệng nói. “Ngài vừa hấp thu rất nhiều linh hồn lực, nếu như chịu lấy ra một phần thay đổi khí chất, cũng có thể nhận được đến hiệu quả không giống nhau.” “Thử xem!” Một lát sau, Chu Mộ Nhiên nhìn bản thân mới ra lò, cảm thấy thoải mái nhiều. “Hiệu quả là kéo dài, sau ba tháng sẽ triệt để hoàn thành cải tạo.”