May mắn là lúc Mã Lưu về đến nơi, Sở Kiều đã tìm được cái quần để mặc vào. Cậu ta mang theo một túi bánh mì thịt đến, Sở Kiều vui vẻ đến độ suýt lao đến ôm lấy Mã Lưu. Trong lúc đang ăn Sở Kiều không ngờ tên Nhất Nam kia lại gọi cho mình. "Ư...!hic....huhu...!chậm...!chậm lại..." Bên kia tiếng rên rỉ của nữ nhân vang lên rõ rệt, giọng nói này không ai khác chính là của Phương Hân Nghiêm. "Alo" "Hai ngày nữa sẽ có party thâu đêm" Giọng của nam nhân thở dốc cơ hồ nghe không rõ, còn cả âm thanh dâm mỹ kia liên tục vang lên, Sở Kiều chỉ sợ nói chuyện điện thoại xong cô sẽ phải đi rửa lỗ tai mất. "Hôn lễ của Dực Hạo Thiên" Nhất Nam nói tiếp. Hôn lễ? Sở Kiều suýt bật cười thành tiếng, bàn tay cô siết chặt lấy điện thoại, cô điềm nhiên hỏi:"Thì?" "Chị là Sở tiểu thư không đến dự, chẳng khác nào khinh thường Dực gia?" "Ờ" Được ăn miễn phí, ai bảo sẽ không đến chứ? Bên kia chợt có âm thanh trầm ấm quen thuộc vang lên, thanh âm này đã vô số lần kề sát bên tai cô:"Tiểu Nghiêm, kẹp thật chặt" "Miệng bảo bối thật sướng" "Phía dưới thật ấm" Sở Kiều thẳng tay ấn vào nút đỏ, cô nhìn bánh mì thịt trước mặt, nhét tất cả vào miệng, hùng hổ mà ăn như một con quái vật nhỏ. "Sở...!Sở Kiều" Mã Lưu thấy cô ăn như chết đói, chợt cảm thấy buồn cười. "Hôn lễ của Dực Hạo Thiên, cậu muốn đi không?" "Dực gia?" Mã Lưu tròn xoe hai mắt:"Báo chí còn chưa nói gì..." "Cậu đi không?" Sở Kiều gặm một miếng to, hỏi lại. "Tớ..." Trong mắt Mã Lưu hiện rõ vẻ hào hứng, lát sau mới từ từ gật đầu. *** Mấy ngày sau, Sở Kiều chuyển khoa ngành, cô chuyển sang khoa cùng Mã Lưu. Ở trường cũng liên tục rộ lên tin đồn Sở Kiều và Mã Lưu có quan hệ mờ ám, cô cũng không quan tâm, vì đó cũng là chuyện sớm muộn, có bạn trai như cậu ta ai không thích chứ? Ngày mai là ngày diễn ra hôn lễ của Dực Hạo Thiên, báo chí bây giờ mới biết tin, đăng tin rầm rộ, những gì liên quan đến Dực Hạo Thiên là luôn luôn đứng top. Sở Kiều nằm dài trên giường lướt điện thoại, sực nhớ ra gì đó, cô suy nghĩ một hồi rồi quyết định nhắn tin cho Nhất Nam. "Chuyển 10 vạn tệ cho tôi "10 vạn tệ?" Nhất Nam đã nhanh chóng nhắn tin lại. "Ờ" "Cô định mặc váy dát kim cương?" "Chuyển đi đừng nói nhiều" Sở Kiều nhắn xong ngay lập tức tài khoản trong điện thoại đã tăng lên vù vù. Hừ, lần này nhất định cô sẽ chơi lớn. Nhưng cô cũng không tính đến chuyện nhà thiết kế nổi tiếng đã bị mời đi thiết kế váy cho Phương Hân Nghiêm, ngay cả chuyên viên trang điểm, nhà tạo mẫu tóc có tiếng của Trung Quốc cũng được Dực Hạo Thiên bao hết sạch. Sở Kiều thở dài thườn thượt, tiếp tục lướt điện thoại, trình độ trang điểm của cô không tệ, váy sẽ đặt mua ở cửa hàng, số tiền còn lại mua áo vest cho Mã Lưu và cả chi phí sinh hoạt sau này. Mã Lưu thấy cô xách theo một đống quần áo về ngạc nhiên đến độ không nói lên lời, cậu ta cầm chiếc áo vest lên: 3 vạn tệ một cái áo? Sở Kiều...!cậu bị người ta lừa mất rồi à Sở Kiều suýt bật cười thành tiếng, cô vỗ vỗ vai cậu ta: Đến đó đương nhiên phải ăn mặc thật đẹp rồi, cậu đừng lo tiền tôi có đủ Party sẽ tổ chức vào 8 giờ tối nay, sau khi kết thúc lễ cưới của Dực Hạo Thiên sẽ bắt đầu. Sở Kiều ướm thử chiếc váy trên người, mắt dần trở nên mông lung. Không như cô, Phương Hân Nghiêm chỉ cần một cái liếc mắt đám đàn ông kia cũng đổ gục. Trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác gì đó, Sở Kiều cụp mí mắt, ném bộ váy kia sang một bên. Sáng sớm Sở Kiều vẫn đi học bình thường, đến lớp nói chuyện cùng Mã Lưu, chủ đề nói chuyện luôn là chuẩn bị những gì cho tối nay. Đây cũng là lần đầu Sở Kiều đi tham dự một party lớn như vậy, mọi nhân vật có tiếng đều được mời đến tham dự, cô khó tránh khỏi hồi hộp. Tối nay Sở Kiều mặc một bộ váy xếp li dài tới gót chân màu hồng phấn, tóc được làm xoăn dài tới thắt lưng, trang điểm cũng chỉ qua loa cho có, mục đích của cô tối nay chỉ là đến để thưởng thức đồ ăn và trai đẹp! "Sở Kiều, tớ xong rồi" Mã Lưu là dâm chơi bóng rổ nên sở hữu chiều cao bất cứ ai cũng ghen tỵ, cậu ta mặc bộ vest màu xám nhạt, cà vạt được thắt cẩn thận. Sở Kiều là một tín đồ mê trai đẹp nhìn thấy cảnh này suýt không kìm được máu mũi. "Đẹp, đẹp, quả thực rất đẹp" Sở Kiều giơ ngón cái lên. Mã Lưu gãi gãi đầu:"Vậy, mình đi thôi".