Phương Hân Nghiêm quả đúng là một nữ chính điển hình trong tiểu thuyết ngôn tình. Nhan sắc tựa như tiên nữ không nhuốm một chút bụi trần. Ngây thơ, thuần khiết....! Sở Kiều mếu máo, quay sang nhìn Tử Tuấn, có lẽ cậu ta đã rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi chăng? Mùi hương hoa mai vờn quanh chóp mũi, thoang thoảng mà mát lạnh. Sở Kiều quay sang, bỗng thấy Phương Hân Nghiêm đặt balo xuống ngồi cạnh Tử Tuấn. "Từ nay mong hai cậu giúp đỡ!" Phương Hân Nghiêm cười rạng rỡ, tựa như hàng ngàn tia nắng ban mai xuyên thẳng vào trái tim người ta. Sở Kiều bỗng chốc cảm thấy tự ti, cắn cắn môi miễn cưỡng ừ một tiếng. "Hai cậu là một cặp sao?" Phương Hân Nghiêm nhìn cô, thích thú bắt chuyện. "A...tớ..." Tử Tuấn lắp bắp. Sở Kiều bỗng cảm thấy muốn trêu chọc Tử Tuấn, liền cầm lấy tay cậu ta, giơ lên trước mặt Phương Hân Nghiêm:"Cậu nhìn cũng đủ hiểu chứ?" "A...không..." Tử Tuấn trong lòng rối như tơ vò, vội rút tay ra. Phương Hân Nghiêm thấy thế càng thấy hứng thú:" Vậy hai người không phải người yêu sao?" Cô ta thấy cậu bạn Tử Tuấn này rất đáng yêu nha. Nếu cậu ta không phải là người yêu của Sở Kiều vậy thì cô ta sẽ dành trước! Sở Kiều chau mày, quay mặt đi chỗ khác. Cả giờ học hôm đó, Sở Kiều không nói một câu nào. Cô luôn là người gợi chuyện, bây giờ chợt yên lặng thì có chút lạ. Hết giờ, Sở Kiều thu dọn đồ đạc, đi về nhà. Tử Tuấn có hơi lưỡng lự, đưa tay ra kéo vạt áo cô nhưng Sở Kiều lại lạnh lùng hất tay ra:"Ra chơi với bạn học Phương Nghiêm đi, cậu ta có vẻ hứng thú với cậu và...!cậu ta còn xinh hơn tôi" Dứt lời, cô đi ra khỏi giảng đường. ***. ||||| Truyện đề cử: Tôi Thực Sự Không Muốn ||||| Tiểu thịt tươi kia làm cô giận thật rồi! Sở Kiều xách balo, mục tiêu tiếp theo! Quân Từ Mặc, tôi đến đâyyyy!! "Chị yêu" Đang chuẩn bị chạy đi, tay chợt bị ai đó giữ lại. Sở Kiều đang cao hứng lên không muốn so đo với tên nhóc thối này, bèn hất tay cậu ta ra:" Nhất Nam hôm nay chị bận nên về muộn" Nhất Nam nhìn có vẻ không cam tâm, hắn đặt tay cô lên cự vật nóng bỏng của mình, giọng ảo não:" Phía dưới này thèm tiểu huyệt cùa chị" "...em có thể gọi mấy cô gái trước đó đến" Hắn nhìn cô, ánh mắt chợt trở nên lạnh lẽo:"Chị không để tâm sao?" "Đương nhiên" Sở Kiều cười tươi, vỗ vỗ vai hắn:" Chúc em buổi tối vui vẻ nha" Nhất Nam nhìn bóng hình nhỏ bé đã đi khuất dạng, ánh mắt dần trở nên thâm trầm khó đoán. ...! "Hmm...sở cảnh sát ở đâu ta?" Sở Kiều ngó quanh, bước chân chậm rãi đi trên vỉa hè. Mặt cô đột nhiên xám xịt. Kia là Phương Hân Nghiêm! Cô ta sao lại ngồi trong sở cảnh sát? Không xong rồi, cô chậm chân rồi!!! Sở Kiều chạy vội qua đường, cả người còn suýt tông vào chiếc xe tải phía trước. Cô đừng ngoài đồn cảnh sát. Quả nhiên, Phương Hân Nghiêm đang nói chuyện cùng một viên cảnh sát, ngoại hình vô cùng đẹp trai, chắc chắn đó là Quân Từ Mặc. Chờ cô ta đi khỏi, Sở Kiều mới len lén bước vào. Các viên cảnh sát nhìn thấy mỹ nữ liền ồ lên. "Chắc là lại đến tìm đội trưởng Quân rồi chậc chậc" "Đội trưởng Quân của chúng ta đẹp trai quá mà" Sở Kiều mặc kệ tiếng xì xào kia, tiến đến gần Quân Từ Mặc, nhỏ giọng nói:"...xin, xin chào" Hắn quay sang, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô chằm chằm. !! Đẹp trai quá đi!! Những đường nét cương nghị kia đúng là người xuất thân trong quân đội. Bờ vai rộng, dáng người cao, Sở Kiều cao m70 mà đứng với anh ta chỉ cao đến vai. Quân Từ Mặc nhìn cô, mặt không chút biểu cảm:" Tôi có quen cô?" "A...tôi.." Sở Kiều có chút bối rối, hay là nói toẹt ra là tôi muốn ngủ với anh? Không được như thế thẳng thắn quá, vậy thì mời anh ta đi ăn cơm? Không được...! Quân Từ Mặc nhìn cô gái đang loay hoay trước mặt mình, khẽ chau mày:"Tôi không có thời gian nói chuyện với cô" Sở Kiều hoảng hốt vội kéo tay anh ta lại, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại nắm lấy cổ tay hắn, Quân Từ Mặc hất tay cô ra, có chút khó chịu. ...đành vậy! "Tôi...Vương Sở Kiều, nếu anh không vào khách sạn cùng tôi, tôi sẽ san phẳng cái trụ sở cảnh sát này!" Thôi thì đã là nữ phụ thì cũng phải làm tròn trách nhiệm một chút chứ nhỉ...! Quân Từ Mặc nhìn cô, khóe môi giật giật, giọng nói càng trở nên băng lạnh:"Cô nói gì cơ?" Hắn lần đầu tiên gặp người phụ nữ không có chút liêm sỉ nào như cô, ở đây thậm chí còn có đồng nghiệp của hắn. Sở Kiều đã sớm ngượng chín mặt, cô lấy nốt dũng khí, hét to:" NẾU ANH KHÔNG VÀO KHÁCH SẠN CÙNG TÔI, TÔI SẼ..." Quân Từ Mặc lấy tay bịt mồm cô lại, gằn giọng:"Cô điên rồi?" "Tôi...tôi chỉ nói một lần..." Sở Kiều cậy cậy ngón tay anh ta ra..