0852

Chương 2

Ngày đó Lô Nhân đã quên. Phần tiếp theo là do bộ phận liên quan kiểm tra về chất liệu và số lượng để bắt đầu sản xuất, nơi quỷ quái kia cô không còn ghé đến nữa. Lại là thứ hai, cuộc họp thường kỳ diễn ra. Cô cầm bút vẽ tranh, tính toán chi phí tân trang phòng tân hôn cùng chi tiêu trong tương lai. Mua xong căn hộ là sẽ nợ nần, đồ trang trí trong nhà hầu như phải trả bằng tiền mặt, từng chi tiết nhỏ đều được Lô Nhân ghi rõ. Trong mớ hỗn độn bòng bong này lại khiến cho cô cảm thấy vui sướng. Lô Nhân lấy điện thoại cầm tay ra, chụp một bức ảnh, gửi tin nhắn cho Lưu Trạch Thành. Lãnh đạo vẫn còn đang nói chuyện, Lô Nhân lơ đãng, ngón tay gõ gõ, màn hình chợt sáng chợt tắt, tin tức đã được gửi đi. Cuộc họp kết thúc, mọi người tản đi, Lô Nhân từ trong dòng người đi ra. Giám đốc Đỗ gọi to: “Lô Nhân, đến văn phòng của tôi một chút.” Lô Nhân ngẩn người, vội vàng đáp ứng. ............ Từ văn phòng đi ra, cô lại gửi một tin nhắn cho Lưu Trạch Thành. Lô Nhân tựa người vào cạnh tường, cúi đầu, mãi cho đến khi màn hình chuyển sang màu đen, mới đem di động cất vào túi. Lúc tan việc, Lưu Trạch Thành cũng gọi điện tới, nói khuya nay sẽ về phòng trọ ăn cơm. Lô Nhân đi đến siêu thị gần đó, thuận theo sở thích của anh ta nên mua rất nhiều nguyên liệu tươi ngon, lại tiện đà mua thêm hai tá bia. Lúc vào tiểu khu, bảo an gọi cô lại: “Tiểu Lô, có hàng chuyển phát nhanh đây.” Cánh cửa ở tiểu khu là cửa sắt chạm rỗng kiểu cũ, còn vách tường đã ố màu vàng nhạt, góc tường loang lổ, rêu xanh mọc đầy. Lô Nhân dừng bước, chìa cánh tay ra: “Cám ơn.” Bác Lý nói: “Gần dây cháu nhận được nhiều hàng chuyển phát nhanh thế?” Lô Nhân cười cười: “Tài liệu chuẩn bị phòng tân hôn, cháu mua trên mạng để tham khảo.” “Muốn chuyển nhà sao?” “Còn phải chờ ít thời gian nữa ạ.” Lô Nhân đi về phía trước: “Nhà mới còn chưa hoàn công...... Phiền bác rồi, bác Lý.” Lão Lý vẫy tay: “Đừng khách sáo.” Lô Nhân đi vào tiểu khu. Cô và Lưu Trạch Thành sau khi tốt nghiệp đại học liền đến nơi này ở trọ, đã năm năm rồi. Một tòa nhà cũ trong khu phố cổ, nhưng may mắn thay các thiết bị xung quanh và phương tiện sinh sống đều được quản lý chặt chẽ. Ở trước cổng còn có bản an thay phiên ngày đêm trực ban, bình thường khu chung cư này nếu bị tắt nguồn điện là do bọn họ đến sửa chữa, trị an cũng tốt. Tuy rằng phòng hơi cũ nát, nhưng vẫn có một cuộc sống thoải mái. Một lát sau. Vài món ăn đã được chuẩn bị xong, cửa truyền đến âm thanh mở khóa. Lô Nhân đem mâm đặt trên bàn, thăm dò hỏi: “Về rồi ạ? Rửa tay ăn cơm thôi.” Nói xong liền bước tới phòng bếp. Lưu Trạch Thành không lên tiếng trả lời, cúi đầu đổi giày. Buông ba lô đi vào toilet rửa tay, anh ta ngồi xuống cạnh bàn ăn, nhìn về phía Lô Nhân một chút. Gò má Lô Nhân ửng đỏ vì nóng, mồ hôi chảy từ trên trán xuống gáy, cô cười: “Sở nghiên cứu gần đây bề bộn công việc sao?” Lưu Trạch Thành uống một ngụm nước: “Ừ.” “Anh đừng làm việc quá sức, buổi tối nên trở về nhà.” Chén đũa phút chốc đụng nhau leng keng vang lên một tiếng giòn tan, thật lâu sau anh ta mới “Ừ”một cái. Anh ta tiếp lời: “Tiểu Vương xin nghỉ phép, hai ngày nay không đủ người.” Lô Nhân nói: “Một lát nữa em xoa bóp giúp anh?” Lưu Trạch Thành dừng lại động tác, ngẩng đầu nhìn cô một hồi, cuối cùng buông cốc nước nắm lấy tay cô. Ánh mắt anh ta nhìn cô trìu mến, trong đôi mắt kia dường như có phép thuật, nhìn thẳng vào mắt cô. Ban đầu ở trường học, Lưu Trạch Thành theo đuổi Lô Nhân, cô không chú trọng bề ngoài, cũng không đặt quá nhiều tâm tư vào tình cảm, lại trong lúc vô ý bị cặp mắt kia thu hút. Tình yêu tuổi thiếu niên cứ như vậy bắt đầu, sáu năm làm bạn thấm thoát đã trôi qua. Lô Nhân hoảng hốt nắm lấy tay anh ta: “Sao vậy?” Lưu Trạch Thành nhéo nhéo tay cô, trên mặt mệt mỏi và áy náy: “Anh cực khổ một chút cũng chẳng sao, chỉ cần em sống thoải mái là được.” Trái tim Lô Nhân tan chảy: “Em sợ anh mệt thôi.” “Anh biết.” Hai người nói chuyện một lát, sau đó mới bưng chén dĩa lên bàn. Lô Nhân nói: “Nhà mới sắp hoàn công rồi, kế tiếp là phải mua đồ nội thất, tiền em không đủ khả năng......” “Ừ.” Lưu Trạch Thành lại tiếp tục ăn cơm, nói: “Ngày mai anh sẽ đi rút tiền, hai vạn đủ không?” “Cũng tầm đó ạ.” Một đề tài, vài câu liền giải quyết xong. Bầu không khí trên bàn cơm lại lâm vào tình cảnh yên tĩnh. Lưu Trạch Thành không nói chuyện, anh ta cứ cúi đầu ăn cơm. Lô Nhân cắn cắn chiếc đũa, nhớ tới chuyện giám đốc Đỗ hôm nay tìm mình, cô há to mồm, vừa định nói chuyện, chuông điện thoại reo lên. Lưu Trạch Thành buông đũa xuống, nhìn về phía Lô Nhân: “Là sở nghiên cứu, anh đi nghe một chút.” Nói xong liền đi đến ban công, tay đóng cửa phòng. Anh ta đưa lưng về phía cô, cô không nghe được anh ta nói gì, gọi điện thoại gần mười phút, sau khi trở lại thì gương mặt liền vui vẻ, thậm chí cả ánh mắt cũng có hồn hơn. Lô Nhân không hỏi, cô đổi đề tài: “Hôm nay anh có nhận được tin nhắn của em không?” “Em nói đơn vị muốn em đi đào tạo?” Lô Nhân gật đầu: “Cơ hội hiếm có, phải đi Thượng Hải, em nghĩ em nên hỏi ý kiến của anh.” “Khi nào thì đi.” “Ngày 15 tháng sau.” Lưu Trạch Thành sẵn cớ: “Nếu đã cảm thấy đây là cơ hội thì cứ đi đi.” Lô Nhân nói: “Đầu tháng chúng ta kết hôn, nếu đi thì phải mất hơn nửa năm, em nghĩ muốn có con trước.” Ngón tay Lưu Trạch Thành căng thẳng, gõ gõ mặt bàn, an ủi: “Chuyện này không gấp.” Lô Nhân cắn môi: “Thôi.” Cô trầm ngâm: “Hay là không đi nữa.” “...... Tùy em.” *** Phía bên kia sông của thành phố, sau chín giờ tối đã chìm vào bóng đêm, trái ngược hoàn toàn với cảnh tượng tươi sáng. Ánh trăng mông lung rọi vào cửa sổ lan can, bên trong trống trải. Lục Cường hai tay gối lên sau đầu, hai chân tùy ý bắt chéo, trên người anh vẫn mặc chiếc áo màu đen, hình xăm con rồng trước ngực phảng phất trong bóng đêm tùy ý kiêu ngạo, lẳng lặng nhìn chằm chằm ngôi sao nhỏ trên bầu trời đêm ngoài cửa sổ. Đây là vùng ngoại ô của thành phố, bầu trời đêm không bị ô nhiễm, ngoài cửa sổ có rất nhiều ngôi sao lấp lánh phát sáng cả vòm trời, rất đẹp. Chỉ là nơi đó bị tách biệt bởi bức tường, mất đi mấy phần mỹ cảm. Ngôi sao tượng trưng cho tự do, là thứ mà con người đều luôn khao khát. Lục Cường không rõ tâm trạng lúc này của mình, tháng sau anh được phóng thích, ngày ngóng đêm trông, càng tới gần ngược lại càng không hứng thú, nội tâm bình thản. Giống như niềm vui bất ngờ phải rất khó khăn để có được, nhưng cuối cùng lại không biết làm thế nào. Có lẽ đây là một mất mát. Lục Cường xoay người lại, nằm nghiêng. Anh ở trong phòng giam số 12, nơi đây chứa rất nhiều loại người, bầu không khí trong này luôn luôn nặng nề. Âm thanh kẽo kẹt phát ra từ góc giường, hiện tượng này rất phổ biến, tất cả mọi người đều đã quen, căn bản không để trong mắt. Phía trên là tiếng ngáy rung trời, Lục Cường ngủ không được, cúi đầu khẽ ‘hừ’, đá một cước vào ván giường. Người bên trên giật giật, rốt cuộc mới không còn động tĩnh nữa. Người bên cạnh lật người liên tục, cùng với vài tiếng ho khan đè nén. Lục Cường đi qua, giọng cực thấp: “Lão Đặng, không ngủ được?” Lão Đặng nói: “Sắp được phóng thích rồi, cậu cũng không ngủ được sao?” Lục Cường cười ha hả hai tiếng: “Chột dạ, cảm thấy chưa thích ứng.” Lão Đặng tiếp tục: “Đi ra ngoài cậu sẽ làm gì?” “Trại giam cấp cho tôi một công việc.” “Cũng tốt.” Lão Đặng thở dài: “Ra ngoài rồi thì nhớ đừng trở lại đây.” Lục Cường khịt mũi: “Tôi không ở đây, không cách nào chăm sóc ông được, về sau nói ít làm nhiều, gặp chuyện thì nhớ nhờ người giúp đỡ.” “Biết rồi.” “Tôi nằm một lát.” Anh nói. Lão Đặng cười khẽ: “Đừng làm phiền tôi.” Lão Đặng không để ý đến Lục Cường nữa, đưa lưng hướng về phía anh. Anh cười nhạo một tiếng, đầu lại hướng ra ngoài cửa sổ. Lục Cường ở trong này sáu năm, tự do tự tại, chỉ trong một đêm, đủ loại hình ảnh phảng phất rành rành trước mắt. Anh từng oai phong một cõi, đứng càng cao té càng đau, cây đổ bầy khỉ tan, kể từ khi anh vào đây anh như rơi từ thiên đàng xuống địa ngục. Anh có không ít kẻ thù, những người đó đang mong chờ một ngày nào đó anh sẽ ngã quỵ. Hiện tại ngẫm lại, có thể sống đến bây giờ, đã là kỳ tích rồi. Vừa mới vào trại giam, mỗi ngày trên người anh đều xuất hiện không ít thương tích, bên ngoài phái người vào trại giam chỉ mong có ngày giết chết được anh. Lục Cường vốn dĩ là hạng người lì lợm, cứng rắn liều mình cũng không để bị thủ tiêu. Nếu không phải nhờ lão Đặng, anh đã sớm chết rồi. Một đám người vây quanh một mình Lục Cường, có lần bọn chúng còn cài những thanh sắt nhỏ vào bàn chải đánh răng, suýt chút nữa thì thanh sắt đã ghim vào động mạch cổ của anh, thời khắc cuối cùng vẫn là lão Đặng vươn tay giúp đỡ. Lúc đó tất cả mọi người đều hoảng hốt, xung quanh lặng ngắt như tờ, anh nhìn chằm chằm vết thương trên vai, hai mắt đỏ thẫm, trán nổi gân xanh, vết sẹo gần huyệt thái dương cũng muốn vỡ tung. Anh nghiêng đầu nhổ nước miếng, ngồi xổm xuống, vỗ vai lão Đặng, thanh âm khàn khàn giống như cổ họng bị xé rách: “Cố chịu đau.” Anh dùng tốc độ cực nhanh, những thanh sắt nhọn cũng từ trên vai lão Đặng rơi xuống. Lão Đặng kêu rên, người xung quanh dường như nghẹt thở. Chuyện này chỉ phát sinh trong nửa giờ, và tất cả mọi người vẫn còn rất sốc, Lục Cường đột nhiên xoay người, cầm bàn chải đánh răng đâm vào kẻ thù. Hiện trường trở nên hỗn loạn, một đám người lập tức xông tới, Lục Cường bị giữ chặt, rất nhanh bị đè vào góc tường. Người cầm đầu có gương mặt hung ác, nắm bàn chải đánh răng hướng vào mắt anh. Lúc anh cam chịu, lại nghe tiếng súng vang lên, tên cầm đầu dừng động tác, thân thể như bùn nhão rơi phịch xuống. Tầm mắt xuyên qua khe hở, anh nhìn thấy một nữ cảnh sát đang cầm súng lục, mắt sáng như đuốc… Mọi việc cứ thế yên ổn trôi qua, băng nhóm kia được chuyển đến một trại giam khác, khi đó Lục Cường suýt chết, ở trong bệnh viện dưỡng thương gần nửa tháng. Không bao lâu sau, anh ra khỏi bệnh viện, kể từ đó mọi người đều biết anh ra tay rất tàn nhẫn, về sau không ai còn dám khiêu khích gây chuyện nữa. ............ Cảm xúc trong lòng trộn lẫn vào nhau, Lục Cường không biết nên kiêu ngạo nhớ lại, hay là nên cười mỉm cho qua, lần nữa làm lại từ đầu. Nhưng anh nghĩ, lão Đặng nói đúng. “Ra ngoài rồi thì nhớ đừng trở lại đây.”