Hoàn Nhan Hồng Liệt vừa nghe vợ con nhất định không chịu trở về, lập tức nổi giận, không chịu nghe Âu Dương Khắc khuyên giải, lập tức điểm binh xuất phát, chuẩn bị tới bắt sống tất cả bọn họ. Đáng tiếc lần này xuất quân bất lợi, thật đúng như tục ngữ vẫn nói, tiền mất tật mang. Hoàn Nhan Hồng Liệt còn bị Bao Tích Nhược đâm một đao, mặc dù không chết nơi đất khách quê người nhưng thâm tâm còn đau hơn chết. Bức tử cả Bao Tích Nhược cùng Dương Thiết Tâm, Dương Khang cũng cùng hắn trở thành cừu nhân. Hoàn Nhan Hồng Liệt nửa sống nửa chết hồi phủ, vết thương trên người không đáng ngại nhưng nội tâm không thuốc nào chữa được, lại càng sa ngã, càng sa vào rượu chè, tiều tụy tới râu ria xồm xoàm, người không ra người quỷ không ra quỷ. Âu Dương Khắc yên lặng theo dõi chuyển biến.Hắn chính là đang tính kế: Dương Khang không quen sinh sống tại Đại Tống, cha mẹ thì đã chết, lại quen cơm bưng nước rót tới tận miệng, huống chi không có chỗ có thể đi, tốt nhất nên quay về bên cạnh Hoàn Nhan Hồng Liệt. Cho dù trở về tìm hắn báo thù thì cũng tốt. Vậy mà Âu Dương Khắc phe phẩy chiết phiến đợi ba ngày cũng không thấy bóng người, sau khi nghe ngóng thì biết được Dương Khang cùng Mục Niệm Từ đã kết thành bằng hữu cùng nhau về phương nam muốn định cư tại Lâm An. Làm sao lại xuất hiện Mục Niệm Từ! Hắn đau khổ suy tư nửa ngày mới nhớ tới vụ luận võ kén rể. Nữ nhân vật chính của việc này chính là căn nguyên tạo ra chuyện vương phủ gia biến khi đó, biết được Mục Niệm Từ là con gái nuôi của Dương Thiết Tâm, hắn cũng không để tâm đến nàng, lẽ nào Dương Khang lại chân thành với Mục Niệm Từ? Cũng không chắc, có thể là tiểu yêu nữ Hoàng Dung kia luôn cùng hắn đối nghịch, cố ý tác hợp cho đôi này. Âu Dương Khắc oán hận nghĩ. Lần sau tìm thấy Dương Khang đã là hai tháng sau, đã gần tới địa phận Lâm An. Âu Dương Khắc cảm thán rằng đây là phương nam núi sông tươi đẹp, ánh nắng dịu dàng, trong không khí cũng có hơi nước nhẹ nhàng, đình viện sơn đen tường trắng, bàn đá thanh hoa, non xanh nước biếc làm người ta yêu thích, thật như một bức tranh thuỷ mặc hoàn hảo đặt trước mặt. Nhưng dung mạo tiểu vương gia dĩ nhiên không thể thoải mái, quần áo thanh bần, tựa hồ vẫn là bộ quần áo cũ đã nhìn thấy lần trước mặc, rách ra vài miếng, nhưng được cẩn thận vá lại. Thật là một đường bôn ba chịu không ít khổ ải, Âu Dương Khắc cao thấp đánh giá Dương Khang vài lần, nảy sinh ý nghĩ thương tiếc vô cùng. “Nhìn cái gì vậy?” Dương Khang sau khi từ biệt, mặt vẫn tức giận nói, ” Không có việc gì lại chạy tới đây làm gì? Ta cũng không dư tiền mời ngươi ăn cơm.” “Như vậy để tại hạ làm chủ nha, xin Dương công tử ngàn vạn lần chớ từ chối.” Âu Dương Khắc thu chiết phiến, cười tủm tỉm làm ra tư thế kính mời. Âu Dương Khắc cố sức chọn những đồ ăn mà Dương Khang thích, gọi thêm một vò rượu ngon, rót trước kính hắn một ly. Dương Khang không lên tiếng ngồi im trong chốc lát, bưng lên chén rượu trước mặt uống một hơi cạn sạch, cũng không dùng bữa, giống với ai sinh hờn dỗi, Âu Dương Khắc mời thì hắn liền uống.Liếc thấy gương mặt Dương Khang một mạt xuân sắc, tinh mắt có thể thấy, đã bảy phần say. “Dương công tử hình như có tâm sự?” Âu Dương Khắc đảo cặp mắt đào hoa nhẹ dò xét. “Ta không phục!” Dương Khang đánh một quyền nện lên mặt bàn, nghiến răng nghiến lợi. Âu Dương Khắc sửng sốt: ” Sao vậy?” “… Vừa mới chia nhau đi, dựa vào cái gì mà Quách Tĩnh hắn dọc đường đi tiêu dao tự tại, vui chơi giải trí, ngoạn ngoạn lạc lạc, nào là Khiếu Hoa Kê ( món gà ăn mày rất nổi tiếng ^^) , nào là Hảo Cầu Thang, nào là Ngọc Địch Thùy Gia Thính Lạc Mai, Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ ( Đây toàn là tên các món ăn của Hoàng Dung nấu cho Hồng Thất Công ăn, dụ ông dạy võ công cho Quách Tĩnh), lại còn gặp được cao nhân chỉ cho hắn Hàng Long Thập Bát thiếu tam Chưởng, ta thì phải ra phố mãi võ bị người xem thường, bị đánh, ăn thì toàn lương khô cùng bánh ngô, ngay cả một chỗ ở cũng không có, mua vài món quần áo cho Niệm Từ còn bị nàng mắng. Đời này ta chẳng còn hy vọng … Không phải nói hảo huynh đệ phải đồng cam cộng khổ sao? Quách Tĩnh, hắn nhất định là giấu riêng bạc không lấy ra! Hừ, gạt người… Cho dù là nhân vật chính cũng không thể may mắn tốt đẹp quá như vậy a, rõ ràng ta so với hắn là đẹp trai hơn hẳn mà!” “Tiểu vương gia nói cực kỳ có lý a, tiểu tử ngốc Quách Tĩnh kia nếu không phải đạo diễn bất công xem trọng hắn thì sao được như vậy!” Âu Dương Khắc tán thưởng, ” Giang hồ hiểm ác, tiểu vương gia thân thể ngàn vàng, chi bằng cùng ta trở về … cùng trở về bên người Vương gia!” “Không được, Niệm Từ sẽ không đồng ý.” Dương Khang xúc động cũng muốn đáp ứng, nhưng nghĩ tới Mục Niệm Từ liền ủ rũ, rượu cũng tỉnh vài phần. “Nói đến đây, tại hạ thật muốn hỏi tiểu vương gia, Mục Niệm Từ kia tốt ở chỗ nào? Quần áo mới không mặc, thứ tốt thì không ăn, ngươi xài có chút tiền liền quản, làm tình nhân mà so với mẫu thân còn lải nhải phiền phức hơn! Nhiều ngày như vậy quần áo cũng không thay đổi, thế nhưng còn đem tiền cất hết trong giầy, Ack… Cả ngày một bộ mặt nhăn nhó như có thù lớn cùng ai, hở ra là đại nghĩa a, đạo đức a, tiểu vương gia người cùng loại nữ nhân này ở cùng nhau, không phải thật lãnh đạm sao, hơn nữa … ” Âu Dương Khắc tay phải tao nhã mở chiết phiến ra, che khuất cằm, khinh thường nói: ” Hừ, CHUANG thượng công phu của nàng cũng không ra làm sao phải không?” ( ta đoán CHUANG thượng công phu là công phu chiều chuộng đàn ông trong lúc XXOO >.