Bạch Đà Sơn khí hậu rất dễ chịu, phong cảnh đẹp như tranh vẽ, trong núi nước chảy róc rách, ở Tây Vực mà nói có địa phương mỗi năm lượng mưa không tới hai tấc quả là hiếm lạ. Có thể nói đây là viên ngọc của sa mạc, Giang Nam của biên ngoại. Nhưng cũng phải nói dân bản xứ vẫn hay lui tới cùng với khách thương, đối với Bạch Đà Sơn ba chữ nghe đến đều là thất sắc kinh hồn bạt vía, trong phạm vi trăm dặm không người nào dám đến gần.
Bởi vậy Hầu Thông Hải nơi nơi tìm người hỏi thăm đường đến Bạch Đà Sơn như thế nào, khiến đối phương không phải thần sắc cổ quái thì cũng lắc đầu liên tục “Không biết, không biết …”, Giống như nghe được chú ngữ tà ác vậy, nói xong xoay người trốn luôn.
Liên tiếp hỏi hai ngày, hỏi đến người thứ mười bảy, là một lão bà che khăn trùm đầu bán dưa ở trong chợ, vừa nghe đến Bạch Đà Sơn, quát to một tiếng “A ôi, thật đáng sợ, ma quỷ ở nơi nào đến đây, lạy thánh A la phù hộ!” Nói xong miệng ngậm chặt lấy tiếp theo cũng không chịu nói tiếng nào nữa.
Hầu Thông Hải từ Lâm An vâng mệnh đuổi theo Âu Dương Khắc, một đường hướng Tây Bắc cẩn trọng đuổi theo ba tháng, cơ hồ đã bị Hoàn Nhan phụ tử cùng người đọc quên tới chín từng mây rồi.Rốt cục giờ mới có thể lộ diện, thế nhưng liên tục gặp lạnh nhạt như thế, khiến cơn giận trong lòng nổi lên dữ dội, hét lớn một tiếng “Lão tử chính là ma quỷ đây!” Một chưởng liền xuống chụp lấy người bán dưa chuột.
Lão bà lúc nãy miệng im lặng không nói, bị đánh thì điên lên nheo nhéo vừa đánh vừa mắng hắn, khóc lóc om sòm lăn lộn, giơ chân lắc đầu, không chịu cùng hắn làm hòa, Hầu Thông Hải ôm đầu trốn đông trốn tây tay chân luống cuống che chắn, lão bà tay chân hô hoán, đám người trong chợ cùng chung mối thù đều vây quanh lại đây. Hắn mắt thấy tình thế không ổn, ba phía đều gặp bọn ác bá, đành phải chạy đi, nhanh đem trong người một bọc tiền to móc ra đền dưa chuột bị rơi, lão bà đếm đếm bạc thấy phân lượng cũng không ít,lúc này mới rảnh tay, huyên thuyên niệm vài câu kinh, nhìn hắn rồi nói một hơi: “Đi thôi, Thánh A La nhất định sẽ thay ta trừng phạt ác nhân!” Đưa tay chỉ hướng tây, dõi mắt nhìn một đoạn mờ mịt không rõ bóng dáng: “Địa phương mà ngươi muốn tìm ở hướng kia!”
Trò hài này bắt đầu đến chấm dứt đều chẳng hiểu ra đâu vào với đâu, đám người tụ tập đến xem tản ra hết. Hầu Thông Hải hãy còn mê mang, vuốt gáy bị nắm tới xuất huyết, thì thào mắng: “Lão tú bà, sớm nói thì không phải tốt rồi sao!”
Kỳ thật không phải là người bình thường ít thấy hiếm lạ, Bạch Đà Sơn có hình tượng khủng bố như thế là do chủ nhân nó đem lại. Người nhà Âu Dương sở thích quá mức khác người, ham thích nuôi dưỡng các loại độc trùng làm sủng vật, bọ cạp, rết độc, xà huyết, con dơi còn nhiều nhiều loại nữa, nuôi thả khắp núi khắp nơi.Ngẫn nhiên có người tò mò xông vào, không phải bị bọ cạp, rết cắn mất mạng thì bị độc xà, dơi dọa bay hồn, vạn nhất bất hạnh thì bị bắt sống giữ làm thí nghiệm độc trên người. Trăm năm mười năm hoàn hảo không bị sứt mẻ gì còn sống đi ra khỏi Bạch Đà Sơn đếm ra không tới ba người, chẳng trách người ta sao lại sợ hãi.
“ Hừ, lũ độc trùng bình thường thì sành ăn, sống an nhàn sung sướng, đến lúc có việc thì có thể dùng làm quỷ gì chứ? Thật không bằng nuôi dưỡng bồ câu làm phương tiện truyền thư “. Âu Dương Khắc một vòng lên núi, trong lòng ảo não, một cước đá bay con nhện mập ghé vào bên chân, thất vọng hết sức, oán thầm trong lòng.
Hắn một đường phong trần mệt mỏi, ba ngày trước rốt cục đã trở lại được quê nhà phú quý, ôn nhu.Thoải thoải mái mái ngâm mình trong ôn tuyền, Âu Dương Khắc thích ý trở về được nhà, đang nằm trên giường mềm mại. Một đám hoàn phì yến sầu ( người đẹp đủ mọi sắc thái, ví như Dương Quý Phi hơi mập, Triệu Phi Yến hơi gầy) cơ thiếp bao vây chung quanh, hai người rót rượu, hai người dâng hoa quả, hai người xoa nắn bả vai, bốn người đấm bóp chân, còn có mấy người tấu nhạc, mấy cơ thiếp khác nhanh nhẹn múa hát, ai không có việc phải đứng một bên thật ưu thương a.
Trước giường không xa là cửa sổ đang mở rộng, sắc trời thu vàng, gió tây phấp phới, hương thơm nhộn nhạo nồng đậm vị ngọt của dưa và nho Tây Vực, vẫn là ấm áp ôn hương làm say lòng người. Nhịp trống dồn dập tựa mưa rào, vũ cơ xinh đẹp váy áo tung bay xoay tròn mà đứng lên, mây bay tụ lại trong gió tuyết, khiến không khí hứng khởi kéo dài rung động. Rượu nho trân quý ủ tám mươi hai năm của Bạch Đà Sơn như một vạt huyết đỏ sẫm, nghiêng nghiêng nhập với dạ quang bôi ( chén ngọc dạ quang) trong suốt, quang ảnh lay động thật diễm lệ, ngưng tụ thành một ly tương tư thật thê diễm.
Âu Dương Khắc nâng chén uống một hơi cạn sạch, cảm giác say gợi lên như nhu tình chảy ra, không khỏi có hứng thơ ca, đang muốn lệnh cho tả hữu đi lấy bút mực, chợt thấy ngoài cửa sổ phía sau núi có một đạo bạch quang phóng lên cao, âm thanh như sấm động, mãi không dứt.
Âu Dương Khắc biết đấy là thúc thúc Âu Dương Phong bế quan nhiều năm, hiện giờ thần công đã luyện thành, sắp xuất quan, không khỏi mừng rỡ trong lòng, vội vàng đứng dậy tiến đến cung nghênh thúc phụ đại giá.
Truyện khác cùng thể loại
1204 chương
48 chương
95 chương
197 chương