[Vong Tiện] Hà Giải Vi Ưu?
Chương 22
22.
Hai người ôm chặt lấy nhau trong chốc lát, không ai nói gì.
Ngụy Vô Tiện nằm an phận trong lòng Lam Vong Cơ không được bao lâu lại rướn người lên đòi hôn. Vốn dĩ là Lam Vong Cơ vẫn dịu dàng mà hôn hắn, nhưng không quá vài lần lại bị trêu đến mức không thể nhịn nổi, lật người đè hắn xuống một lần nữa.
Kết thúc lần thứ hai, ngoài trời cũng đã tối đen như mực.
Lam Vong Cơ không dám quá mức lộ liễu, tự mình đi vào nội viện lấy nước để hai người tắm rửa qua một chút, sau đó thay một bộ chăn đệm mới rồi bế Ngụy Vô Tiện đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật về giường của mình. Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên chiếc giường đơn trong Tĩnh thất có hai người ngủ.
Lam Vong Cơ đem Ngụy Vô Tiện đặt ở bên trong, còn mình nằm bên ngoài, thấy hai mắt người kia đã khép chặt, liền vung tay lên tắt nến.
Có lẽ là Ngụy Vô Tiện thật sự mệt mỏi, lẳng lặng mà nằm, không nói gì, cũng không động đậy. Lam Vong Cơ cũng cố gắng tiến vào giấc ngủ, bày ra tư thế nằm đoan chính xưa nay, nhắm mắt lại.
Một mảnh tối đen.
Bỗng nhiên Lam Vong Cơ gọi:
"Ngụy Anh?"
Ngụy Vô Tiện vẫn chưa ngủ, mơ mơ màng màng đáp:
"Ơi...?"
Lam Vong Cơ lại nói:
"Ừ."
Chỉ một lát sau, Lam Vong Cơ lại gọi:
"Ngụy Anh?"
"..." Ngụy Vô Tiện nói: "Đây."
Lam Vong Cơ nói:
"Ừ."
Ngụy Vô Tiện tuyệt đối không hề muốn ngủ.
Sau mỗi lần hành sự, cả người hắn đều vô cùng lười biếng, cực kỳ muốn ngủ. Nhưng chỉ vừa mới nghĩ đến việc sau khi hắn mở mắt lại lần nữa thì đã "tỉnh mộng", chẳng hiểu sao sâu trong lòng hắn lại sinh ra bản năng kháng cự chuyện này.
Con người đúng là không nên đắm chìm trong quá khứ.
Dù sao đây cũng chỉ là mộng cảnh mà thôi.
Ngụy Vô Tiện lặp đi lặp lại những lời này với chính bản thân mình, nhưng vẫn không muốn nhắm mắt lại.
Không gian vốn đang yên tĩnh, Lam Vong Cơ nằm bên cạnh hắn lại gọi:
"Ngụy Anh?"
Ngụy Vô Tiện bật cười, ôn nhu nói:
"Ta đây Lam Trạm."
Tay hắn theo thói quen mò vào trong chăn, phủ lên mu bàn tay Lam Vong Cơ, nói:
"Lam Trạm, ngủ đi. Tin ta, sáng mai tỉnh giấc, ta vẫn ở đây."
"..." Lam Vong Cơ nói: "Ừm."
Nhưng chưa được bao lâu, y lại gọi hắn:
"Ngụy Anh."
Ngụy Vô Tiện đáp:
"Ơi ơi."
Đột nhiên Lam Vong Cơ vươn tay ra, đem hắn ôm vào ngực, y gọi:
"Ngụy Anh, Ngụy Anh."
Ngụy Vô Tiện đáp:
"Ơi, ta đây."
"Ta không đi."
Cuối cùng thì Lam Vong Cơ cũng không lên tiếng nữa. Có lẽ là do không còn lo lắng, hoặc là không bị Ngụy Vô Tiện quấy rầy, y ngủ thật an ổn... Mặc dù là vì lý do gì, thì y cũng không cần gọi tên hắn nữa.
Ngụy Vô Tiện nằm trong cái ôm vững chãi của Lam Vong Cơ, tinh tế nhận ra mùi đàn hương trên người y so với mười năm sau nhạt hơn một chút, trong đầu bỗng nhiên nghĩ thông suốt.
Là mộng hay không phải mộng, hắn là thật, Lam Trạm cũng là thật. Sao phải để ý đến những thứ khác làm gì?
Cuối cùng hắn cũng có thể an tâm mà nhắm mắt lại.
Khi tia nắng mặt trời đầu tiên tràn vào trong phòng, Ngụy Vô Tiện liền thức giấc. Lúc ấy, hai mắt Lam Vong Cơ vẫn còn khép chặt, hiếm khi mà hắn lại có thể dậy sớm hơn đối phương.
Cho dù là vừa ngủ dậy, suy nghĩ của Ngụy Vô Tiện cũng rất thanh tỉnh, chỉ cần nhìn qua là biết, người trước mặt hắn vẫn là Lam Vong Cơ mới hơn hai mươi tuổi. Hắn đã sớm mơ hồ đoán rằng có thể xảy ra chuyện này, quả nhiên hắn vẫn chưa tỉnh "mộng".
Không hiểu tại sao hắn lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt dừng lại trên mặt đối phương một lát, Lam Vong Cơ đang ngủ cũng mở mắt, dậy rồi.
Bốn mắt nhìn nhau, Ngụy Vô Tiện mỉm cười nói:
"Lam Trạm, chào buổi sáng."
Lam Vong Cơ: "..."
Hai tay y vẫn đang duy trì tư thế ôm Ngụy Vô Tiện như lúc trước khi đi vào giấc ngủ, dùng sức một chút, sau đó mạnh mẽ siết chặt lấy hắn, ôm đến mức Ngụy Vô Tiện gần như không thở nổi. Lam Vong Cơ vùi đầu vào hõm cổ hắn:
"Ngụy Anh!"
"Ngụy Anh."
Ngụy Vô Tiện không nhìn thấy vẻ mặt của y, nhưng chỉ cần nghe thấy thanh âm nhè nhẹ đang cố gắng kìm nén sự run rẩy kia, khóe mắt hắn không nhịn được mà có chút cay cay. Hắn dịu dàng vỗ vỗ lên vai Lam Vong Cơ hai cái, hết sức bình tĩnh nói:
"Ơi! Lam Trạm, ta đây."
Chưa tỉnh cũng tốt... để hắn bầu bạn bên cạnh Lam Trạm này lâu thêm một chút nữa đi.
Truyện khác cùng thể loại
240 chương
3 chương
41 chương
86 chương
38 chương
39 chương
46 chương