Vô Tận Kiếm Trang

Chương 886 : Thế giới rộng lớn

Cho dù là thiên tài có tiềm lực, thiên tư trác tuyệt đến mấy, sau khi thành tựu Huyền Vương thì cũng không có ai dám xác định hắn nhất định có thể trở thành Huyền Tôn. Bất quá... Một người không được, vậy thì hai người, hai người không được, vậy thì mười người, mười người không được, vậy thì 100 người... Kỳ Thiên Các dùng mọi cách để tìm kiếm tất cả Huyền Tông có tiềm lực trong thiên hạ, cuối cùng chờ đợi thu hoạch có lẽ chỉ là một hoặc hai người trong đó. Như vậy, một hai người này có thể từ đó trổ hết tài năng, cuối cùng xưng Tôn. Về phần những người khác, dù cho thành tựu Huyền Vương thì cũng chỉ là phụ gia, bổ sung mà thôi, không có bất kỳ giá trị nào. Một vị Huyền Tôn cường giả, đổi một vạn miếng Huyền Vương Chí Tôn Đan. Bởi vì trả giá tuy lớn, nhưng chỉ cần trong mọi người, trong vòng 1000 năm là gần 150 nhóm người, thậm chí trong tất cả Huyền Vương có thể xuất hiện một vị Huyền Tôn, vậy đều là đáng giá đấy. Đây mới là mục đích cuối cùng của bọn họ. Cho nên, tên hắc y chấp chưởng nhìn Diệp Bạch đang trầm ngâm, tiếp tục nói: "Cho nên Kỳ Thiên Các chúng ta mới coi trọng lực lượng truyền thừa như thế, đồng thời cũng khiến chúng ta có thể truyền thừa mấy ngàn năm, đến nay còn không suy sụp." Diệp Bạch không trả lời, nhưng lại không thể không thừa nhận hắn nói là có đạo lý. ... "Trên cái thế giới này, không có người nào có thể bồi dưỡng được dù chỉ một vị Huyền Tôn cường giả!" "Huyền Đế cũng không có khả năng!" "Ở bên trong ngàn vạn Huyền Vương, cuối cùng có thể trổ hết tài năng vĩnh viễn chỉ có một hai người như vậy!" "Những người này giai đoạn trước rất có khả năng không thấy được... Không bị ai chú mục... Nhưng khi cơ duyên tới, ai cũng không dám nói trước được điều gì!" "Trên thế giới này —— " "Trong vô số Huyền Vương, rất nhiều người ngày xưa được vạn người chú mục, cuối cùng lại trở thành vô danh. Ngược lại, những người vốn trước kia không chút nào nổi bật lại đột nhiên quật khởi trong vòng một đêm, khiến thiên hạ phải khiếp sợ!" "Cho nên, Kỳ Thiên Các thật ra là “thả con săn sắt bắt con cá rô”..." "Bất kỳ một siêu cấp đại thế lực nào, cho dù bây giờ đang rất cường đại, nhưng cũng không có ai dám bỏ qua lực lượng truyền thừa!" "Thế lực, dòng họ không chú trọng kéo dài truyền thừa thì thường thường cũng đều bị xuống dốc nhanh nhất." "Cho dù bọn họ đã từng cường đại thì cũng chỉ có thể là hoa quỳnh nở trong đêm*, đã từng rất cường đại. Đối với những tôn môn hiện tại đã xuống dốc mà nói thì sẽ không có bất kỳ ý nghĩa nào, ngược lại chỉ sẽ biến thành đối tượng để người khác trào phúng cùng giễu cợt!" *hoa quỳnh nở trong đêm: một loại hoa khá đẹp, hương thơm rất nhẹ nhàng. Loài hoa này chỉ nở duy nhất một lần trong đời, thường là vào ban đêm. Ở đây ý muốn nói không có gì là vĩnh cửu, trừ phi biết tiếp nối, duy trì và phát triển. "Mà Kỳ Thiên Các, ở điểm này đã làm vô cùng tốt. Bọn họ coi trọng truyền thừa đã hơn xa so với sự tưởng tượng của tất cả mọi người." "Cho nên, bọn họ có thể truyền thừa đến ngày nay mà không bị suy sụp." Thanh âm của tên hắc y chấp chưởng không ngừng văng vẳng bên tai Diệp Bạch, làm hắn một hồi thất thần. Trong nháy mắt hắn đã suy nghĩ rất nhiều, suy tư rất nhiều. Hắn bắt đầu hồi tưởng lại cuộc đời mình. Chậm rãi, một ít địa phương không hiểu trước kia dần dần đã trở nên sáng suốt hơn. Phần hiểu ra này hiện tại có lẽ cũng không có ý nghĩa gì mấy, nhưng trong tương lai nhất định sẽ trở thành một cái xúc tiến rất lớn cho tu vi của hắn. Đại tu giả, võ tu là dưới, trí tu là trên. Trong thiên hạ, những người phàm là gặp phải bình cảnh nhưng trong chốc lát liền đốn ngộ cũng đều đếm không hết. Nhưng càng nhiều người nữa chính là tựa như Diệp Bạch bây giờ, từng chút từng chút một tích lũy rồi sau đó bạo phát. Cuối cùng, một khi đắc đạo sẽ phi thăng tới một tầng cảnh giới khác. Khi đó, những tích lũy bình thường từng chút một này sẽ có thể phát huy tác dụng cực lớn. Tên hắc y chấp chưởng nhìn ra Diệp Bạch đang trầm tư, cũng không làm gián đoạn hắn. Thẳng đến khi thấy Diệp Bạch chậm rãi phục hồi tinh thần lại, trong ánh mắt có thêm một loại hào quang khác, tựa hồ so với trước kia càng thêm sắc bén nhưng cũng càng thêm mịt mờ, hào quang nội liễm, sự tán thưởng trong lòng hắn liền không khỏi cao hơn một phần. Hắn nhìn Diệp Bạch. "Ngươi biết, thiên hạ này đến cùng rộng lớn đến mức nào không?" Diệp Bạch ngẩng đầu. "Ân, năm khối đại lục, trải dài ức vạn vạn dặm... Vô cùng vô tận!" Tên hắc y chấp chưởng gật đầu, lại hỏi: "Vậy ngươi có biết... Huyền Tông cường giả ở một ít tiểu quốc tuy có thể xưng tôn nhất thời, nhưng khi ra đến thế giới bên ngoài thì kỳ thật cũng không bằng ai?" Diệp Bạch gật đầu: "Có biết một chút." Trước kia, hắn cũng cho rằng Huyền Tông cường giả đã là rất giỏi rồi. Bởi vì ở địa phương nhỏ như Vô Sương, Lam Nguyệt, Huyền Tông cường giả căn bản cũng là tồn tại cao nhất. Nhưng thẳng đến khi ra khỏi Vô Sương, rời khỏi Lam Nguyệt, đi tới hải ngoại kỳ đảo Kỳ Thiên Đảo này, chứng kiến rất nhiều Đỉnh cấp Huyền Tông, Bán Vương cảnh, Chuẩn Vương... Thậm chí ở trên Kỳ Thiên Đảo còn được chứng kiến vô số Huyền Vương thì hắn mới biết được thiên hạ này to lớn đến mức nào, thiên ngoại hữu thiên, người giỏi còn có người giỏi hơn. Một vị Huyền Tông cường giả thật sự không là gì. Dù là Huyền Vương thì chỉ sợ cũng tồn tại thấp nhất, không là gì cả. Vương, nhiều nhất đi trong đại lục. Mà Tôn, lại đi khắp thiên hạ. Cho nên, thực sự có thể xưng danh thiên hạ thì cũng chỉ có Huyền Tôn. Có thể cùng thiên hạ đặt song song, cũng chỉ có Huyền Tôn. Huyền Vương cường giả còn chưa đủ tư cách. Bọn họ có lẽ có thể hô mưa gọi gió trong một quốc gia, nhưng phóng nhãn ra khắp thiên hạ thì lại có quá nhiều địa phương không thể đi được. Tên hắc y chấp chưởng nói: "Thương Mang thế giới, năm đại lục rộng lớn... Đông Thiên Long, Tây Ly Hỏa, Nam Băng Sương Bắc Hải Đường, Trung Ương Quỳ Hoa..." "Năm khối đại lục, địa vực ức vạn vạn dặm, rộng lớn khôn cùng, Huyền Vương cường giả nhiều vô số kể. Dù là Huyền Tôn cường giả thì số lượng cũng không ít." "Ở một số địa phương thì Huyền Vương cường giả đã có thể coi là đỉnh phong. Nhưng càng nhiều địa phương nữa, những địa phương vô danh, những địa phương cực hạn, những địa phương bí ẩn... Nơi đó, ngay cả Huyền Vương cũng đều không thể tiến vào." Nói đến đây, giọng hắn trùng xuống, có chút ảm đạm nói: "Thậm chí, ngay cả tư cách biết đến đều không có." Diệp Bạch có chút khiếp sợ, không khỏi ngồi thẳng người. Huyền Vương cho dù không thể hoành hành thiên hạ, nhưng ít ra cũng là Vương giả một phương. Thiên hạ này, rõ ràng còn có đồ vật mà bọn họ không thể biết. Tên hắc y chấp chưởng tựa hồ sớm đã đoán được biểu lộ khiếp sợ của Diệp Bạch, cũng không do dự mà nói thẳng: "Thí dụ như, Ngộ Không Chi Đảo trong truyền thuyết; thí dụ như, ở chỗ sâu trong hải ngoại, Dực Nhật Chi Sơn; thí dụ như, bên ngoài Cửu Trọng Thiên, tòa Bất Hủ Lôi Thần. Thậm chí... Trong truyền thuyết, hai nơi thần bí nhất của thiên hạ, hai trong ba đại Bí Cảnh, Thiên Đế Lăng, Thần Hoàng Đôn..." "Những thần địa này cực kỳ bí ẩn, đừng nói Huyền Vương, ngay cả Huyền Tôn cường giả cũng không dám tự ý xâm nhập." Diệp Bạch trong nội tâm lộ vẻ cực kỳ khiếp sợ, trong khoảng thời gian ngắn không nói nên lời. Thiên Đế Lăng, Thần Hoàng Đôn hắn tự nhiên biết rõ, đều là một trong Tam đại Bí Cảnh của thiên hạ, cùng Tà Vương Mộ đặt song song, cho dù không phải Tà Vương Mộ có thể sánh bằng. Hai nơi này, một địa phương là lăng mộ Đế Giả; địa phương còn lại càng là nơi chôn dấu bí ẩn thành Thánh trong truyền thuyết. Bên trong Thiên Đế Lăng, đó là Huyền Đế mộ huyệt. Tất cả Huyền Đế cường giả nổi danh, dưới tình huống tự biết hẳn phải chết thì đều sẽ trốn vào Thiên Đế Lăng, chọn một mộ địa mà chôn cất. Trăm ngàn năm qua, bên trong Thiên Đế Lăng đế cốt vô số. Mà hạ táng theo bọn họ, tự nhiên cũng có vô số trọng bảo. Nhiều Huyền Đế di bảo như vậy, người phương nào không muốn đạt được... Bởi vậy, từ trước đến nay luôn có vô số Huyền Tôn tiến vào Thiên Đế Lăng tìm tòi cơ duyên, thậm chí khát vọng đạt được truyền thừa của một vị Huyền Đế... Đáng tiếc... Huyền Đế mộ huyệt tự nhiên là cơ quan trùng trùng điệp điệp, há lại có thể dễ dàng đi vào được sao... Huyền Tôn cường giả chết ở trong đó, trải qua ngàn năm đã nhiều vô số kể. Nhưng đương nhiên cũng có một ít người may mắn còn sống đi ra từ nơi đó, cuối cùng thành tựu Huyền Đế, thống trị một phương. Mà Thần Hoàng Đôn thì càng thêm thần bí, vô cùng cường đại cùng đáng sợ. Chỗ đó... Không có ai biết là một nơi như thế nào. Truyền thuyết, đó là một cái thế giới khác, hoàn toàn bất đồng với Thương Mang thế giới. Vô số Đỉnh cấp Huyền Đế, khi bọn họ cơ hồ đã đạt đến trình độ cực hạn của thế giới này, rốt cuộc không cách nào tiến thêm nữa thì cuối cùng đều sẽ lựa chọn tiến vào Thần Hoàng Đôn, truy tìm một đường Thiên Cơ tối tăm mờ mịt. Bất quá, tất cả những người tiến vào này cũng không còn ai có thể đi ra. Thương Mang thế giới thì Đế Giả đã là tồn tại cao nhất, mỗi trăm năm cũng sẽ có mấy vị Huyền Đế sinh ra. Nhưng vô số người đi vào, nhìn chung Thương Mang thế giới ba trăm năm qua lại không xuất hiện một vị Huyền Thánh nào nữa. Nếu như nói, Thiên Đế Lăng chỉ là nơi chôn xương của Đế Giả... Như vậy, Thần Hoàng Đôn chính là địa phương Đế Giả nhìn lên. Bất quá, những điều này Diệp Bạch cũng biết. Mặc dù cách rất xa, nhưng ít ra hắn cũng đã từng nghe nói qua. Nhưng Cực Tây Chi Địa, Ngộ Không Chi Đảo; sâu trong hải ngoại, Dực Nhật Tiên Sơn; bên ngoài Cửu Trọng Thiên, Bất Hủ Lôi Thành... Những địa phương này, phần lớn hắn đều chưa từng nghe nói qua. Không hề nghi ngờ... Đây là bí văn chân chính của cái thế giới này. Đừng nói một Huyền Tông nho nhỏ như hắn, ngay cả Huyền Vương thì đều không nhất định sẽ biết được về chúng. Ngoại trừ siêu cấp đại thế lực như Kỳ Thiên Các, trên đời này phần lớn mọi người đều bị u mê cả đời, từ khi sinh ra đến tử vong, kinh nghiệm trăm năm... Kỳ thật còn không biết trên cái thế giới này còn có một ít nơi thần kỳ như vậy? Đây có lẽ là bi ai do bọn họ không biết, nhưng càng thêm nói rõ... Những địa phương này, ngay cả Vương giả, Tôn giả cũng không thể chạm đến. Kỳ Thiên Các hắc y chấp chưởng nói với hắn những điều này là vì cái gì? Diệp Bạch ánh mắt chuyển hướng phía đối diện, con mắt mang theo dấu hỏi. Tên hắc y chấp chưởng biết rõ nghi ngờ của hắn, cười cười, tiếp tục nói: "Ngoại trừ những địa phương này thì còn có Nghi Mộng Chi Hương ở hải ngoại, Sung Cảnh Chi Lan, Táng Kiếm Chi Huyệt, cùng với Mai Cốt Chi Hải... Mấy chục địa phương mà người bình thường mới chỉ lần đầu nghe thấy, cũng là những bí ẩn lớn nhất trên thế giới... Vô số người, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, tu luyện tới một loại cảnh giới nhất định có lẽ mới có tư cách kia." Hắn nhìn Diệp Bạch, nói: "Ta nói những điều này không phải muốn cho thấy cái gì, ta chỉ là muốn nói cho ngươi biết một sự thật." "Trên cái thế giới này... Địa phương ngươi không biết còn rất nhiều. Dù cho ngươi ngày sau tấn chức Huyền Vương, sau lưng nếu không có một cái thế lực lớn chống đỡ thì cả đời này chỉ sợ cũng sẽ là một Huyền Vương bình thường mà thôi." "Những địa phương này, sẽ vĩnh viễn vô duyên với ngươi. Thậm chí, nếu như không phải ta hôm nay nói cho ngươi biết thì cả đời này của ngươi đều khó có khả năng biết rõ trên Thương Mang thế giới còn có những địa phương như vậy." Diệp Bạch gật đầu nói: "Cái này không kỳ quái. Bởi vì ta tin tưởng, trừ mấy người chúng ta, trên thế giới, rất nhiều Huyền giả đã thành tựu Vương vị cũng không hề biết được có những địa phương như vậy." Ngừng lại một chút, hắn mới tiếp tục nói: "Bằng không, dù cho những địa phương đó có bí ẩn đến mấy, chỉ cần có người biết thì sẽ có một chút tin tức bị tiết lộ ra ngoài, sẽ không để cho chúng ta mới nghe thấy lần đầu." Tên hắc y chấp chưởng cười nói: "Đúng vậy, ngươi nghĩ rất thấu triệt. Bởi vậy, cũng hi vọng ngươi hiểu chúng ta là chân tâm thật ý mời các ngươi gia nhập Kỳ Thiên Các... Làm như vậy kỳ thật đối với các ngươi cũng không có hại, ngược lại còn khiến cho các ngươi đạt được những lợi ích cực lớn."