Vô Tận Kiếm Trang

Chương 734 : Lam cấp Trung cấp, Trường Sinh chỉ (3).

Cho nên, Kiếm Lão khi có được những công pháp, Huyền kỹ này, đều là tương đối đặc sắc, tương đối đặc thù mới thu thập, Kiếm Lão thu thập cũng không phải học tập, mà là hắn thu thập do sở thích mà thôi, thấy thứ tốt liền không nỡ buông tha, chỉ cần phẩm chất hoàn hảo, có một chút đặc thù là Kiếm Lão chú ý thu nhận. Mà sau khi Kiếm Lão thu được những bí kíp này, lại cũng không có nghiên cứu tu luyện, chỉ là lưu trữ, đặt ở trong đó. Mà giống như Lam cấp công pháp, Kiếm Lão bình thường ngay cả nhìn cũng đều lười nhìn, chỉ cho vào Kiếm Thạch bảo tồn mà thôi. Cho nên, Kiếm Lão biết đến Lam cấp bí kíp, mỗi một quyển, có lẽ chưa phải là cao giai, cực phẩm. Nhưng mỗi một quyển, tuyệt đối là độc nhất vô nhị. Trường Sinh chỉ này là một loại trong đó, lấy ngón tay thay châm, Kim khí Phong mạch, Trường Sinh độ huyệt, Liên Hoa nở rộ, đó cũng là giai đoạn hiện tại của Diệp Bạch, duy nhất có thể thi triển ra, đây là một bộ chỉ pháp cứu người. Hơn nữa chỉ pháp này, tuy chỉ là Lam cấp Trung cấp, nhưng phẩm chất, lại không thấp, mà hiệu quả kinh người, cũng không ít người gọi là Thiên Long đại lục, Thập đại thánh thuật chữa thương vậy. Mặc dù Thập đại thánh thuật chữa thương, duy nhất một quyển Lam cấp chỉ pháp, nhưng cũng rất là kinh người rồi. Cho nên, Kiếm Lão mới đưa chỉ pháp này cho Diệp Bạch, trên người Kiếm Lão, tự nhiên còn có bí thuật cao giai cứu người khác nữa, nhưng cho dù Diệp Bạch hiện tại đạt tới trung vị Huyền Tông cảnh giới, thực lực tăng lên một bước dài, thì bí thuật này, Diệp Bạch ngay cả tu luyện đều luyện không được, chứ không nói là thi triển ra. Càng là công pháp cường đại, lại càng gian nan, tu luyện lại càng thêm khó khăn. Không riêng gì Trường Sinh chỉ như thế, công pháp khác cũng nhất định như thế. … Vừa nhìn thấy Diệp Bạch xuất hiện ở trong Kiếm Thạch, Kiếm Lão liền cười, nhìn Diệp Bạch, nói: - Trường Sinh chỉ chính là cho ngươi thì không thể đổi ý, ngươi có khả năng nhớ kỹ, ngươi thiếu ta tám ngàn điểm cống hiến. Sau này chuẩn bị kiếm điểm trở về để đổi. Cũng chỉ tương đương với bảy tám trăm thanh Tam cấp Đỉnh cấp Huyền binh mà thôi. Nếu như từ Kiếm Thạch đi ra bên ngoài mua, một thanh Tam cấp Đỉnh cấp Huyền binh, ít nhất cũng giá trị mấy vạn điểm cống hiến, nhưng ở nơi này, vốn liếng Kiếm Thạch thu thập một thanh chỉ trị giá gần mười ngàn điểm cống hiến. Diệp Bạch lập tức trợn to hai mắt, không tin nhìn Kiếm Lão, phảng phất không tin lỗ tai của mình. Hắc, điều này quả thực quá rồi, so sánh với gian thương còn hơn. Diệp Bạch quả thực là khóc không ra nước mắt. Bảy tám trăm thanh Tam cấp Đỉnh cấp Huyền binh, nói còn là nhẹ sao, đây là con số gì, Diệp Bạch thổ huyết nhìn Kiếm Lão, trong ánh mắt đều toát ra lửa hỏa. Nhiều Tam cấp Đỉnh cấp Huyền binh như vậy, chính là tất cả dự trữ của Bát phẩm tông môn, cũng không có được như vậy. Thất phẩm tông môn cũng không có khả năng. Thậm chí Lục phẩm tông môn, chỉ sợ, cũng chỉ có tiềm lực như thế, nhưng Diệp Bạch cũng biết, Kiếm Lão đưa cho Diệp Bạch Trường Sinh chỉ này, mặc dù chỉ có thể dùng chữa thương, nhưng giá trị không lường được. Có ai nghe nói qua, một môn Lam cấp Trung cấp chỉ pháp, giá trị bảy tám trăm thanh đỉnh cấp Huyền binh là có thể mua được không? Chỉ sợ, đừng nói là tám trăm thanh, chính là tám vạn, tám mươi vạn, tám trăm vạn điểm cống hiến Tử Cảnh Cốc đều không được. Lam cấp công pháp, mặc kệ phẩm cấp như thế nào, có tác dụng gì, chỉ cần đạt tới phẩm cấp như vậy căn bản không phải cứ có tiền là có thể mua được, tất cả nhiều tiền hơn cũng mua không được, nếu như Lam Nguyệt xuất hiện một quyển Lam cấp bí kíp, nhất định khiến cho tất cả oanh động. Chỉ sợ tất cả tông môn, trong nháy mắt cũng có thể nổi điên lên mất, trong lúc đó tranh đoạt, sẽ có tông môn bị diệt môn. Cho nên, nhìn như Diệp Bạch có hại, kỳ thật hoà nhau, giá trị này, kỳ thật không kém hơn là bao nhiêu. Bất quá, nghe đến tám trăm thanh Tam cấp Đỉnh cấp Huyền binh là con số đáng sợ như thế nào, Diệp Bạch không khỏi có chút phát mộng, đến bây giờ hắn cũngchỉ là một vị trung vị Huyền Tông, trên người Tam cấp Đỉnh cấp Huyền binh, cũng chỉ mấy thanh mà thôi. Điều này tại trong mắt rất nhiều người, đã là phi thường rồi, nhưng so với Kiếm Lão thì Diệp Bạch cũng không biết nói cái gì cho phải đây. Mới vừa rồi, vì cứu giúp Bạch Hàn Nhã, biết việc này không nên chậm trễ, nếu không cứu Bạch Hàn Nhã kịp chỉ sợ nàng đã chết hoặc chung thân tàn phế. Cho nên hắn mới nhớ tới Kiếm Lão, nhớ ra Kiếm Lão nhất định có biện pháp xử lý, rồi sau đó, Kiếm Lão quả nhiên ném cho hắn một quyển bí kíp, lúc ấy hắn mừng rỡ muốn điên, cũng không có hỏi nhiều, rốt cuộc nó có giá tiền bao nhiêu. Hiện tại trị liệu xong, hắn cũng đã phục hồi tinh thần lại, tự nhiên muốn hỏi rõ ràng. Tuy nhiên vừa hỏi, chợt nghe thấy Kiếm Lão nói ra như thế, hắn không khỏi sốt đến phát mộng rồi. Bất quá, vì trị liệu Bạch Hàn Nhã, tất cả đều đáng giá, cho dù điểm cống hiến có nhiều hơn thì tính sao. Lúc này, Diệp Bạch tin tưởng, sau này thực lực của mình tăng lên, Tam cấp Đỉnh cấp Huyền binh cũng không coi là cái gì, tám trăm thanh Tam cấp Đỉnh cấp Huyền binh, cũng có thể có một ngày tập hợp đầy đủ được. Vốn liếng này, hắn nhất định có một ngày đạt được. Chỉ bất quá, cái vốn liếng này, có điểm hơi lớn mà thôi. Bất quá, từ trong miệng Kiếm Lão, Diệp Bạch cũng ngoài ý muốn chiếm được một tin tức khác. Hắn thu hoạch được Việt Vương Chỉ, mặc dù chỉ có một chiêu, nhưng môn chỉ pháp này phẩm cấp không dưới Trường Sinh chỉ. Bất quá, một môn công kích chỉ pháp, một môn chữa thương bí pháp, hai cái không giống nhau. Việt Vương Chỉ cương mãnh vô cùng, từ trước đến nay chưa từng có, một chỉ điểm xuất, Thiên Địa phá, Sơn Hà liệt, Nhật Nguyệt thất sắc. Mà Trường Sinh chỉ, lại chí nhu chí âm, nhận thức huyệt điểm mạch, tinh xảo tinh diệu, ngay cả Kiếm Lão cũng không khỏi cảm thán. Lúc này điều đáng tiếc là Diệp Bạch có được Việt Vương Chỉ cũng không đầy đủ, nếu đủ mười chiêu thức, tạo hóa liền lớn hơn nhiều. Nếu như có thể đem hai môn chỉ pháp này, dung nhập quán thông, tạo thành Chí Âm Chí Nhu Trường Sinh chỉ, dung nhập vào Chí Dương Chí Cương Việt Vương Chỉ, Diệp Bạch có thể có được một môn viễn siêu chỉ pháp. Nhưng lúc này, Việt Vương Chỉ không đầy đủ, hiển nhiên, không có khả năng làm được. Cho dù Diệp Bạch có thể thử nghiệm đem hai môn chỉ pháp này dung hợp, cũng chỉ có thể được một chiêu, hơn nữa chưa nhất định có thể thành công. Muốn hai thuộc tính chỉ pháp này, công dụng hoàn toàn bất đồng, hợp làm một thể, sao có dễ dàng như vậy, Diệp Bạch chỉ là tưởng tưởng, cũng không có quá mức để ý. Đối với việc này, Kiếm Lão cũng bất đắc dĩ. . . . Rồi sau đó, Diệp Bạch liền thối lui khỏi Kiếm Thạch, mặc dù bởi vì biết mình người mang khoản nợ tám trăm thanh Tam cấp Đỉnh cấp Huyền binh, nhưng binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, việc đã đến nước này rồi, trừ tích cực tập hợp đầy đủ, cũng không có cách nào khác nữa. Ở bên ngoài, còn có nhiều chuyện chờ hắn xử lý, cũng không thể ở tại Kiếm Thạch lâu được. May là hắn tiến vào trong Kiếm Thạch, chỉ một cái chớp mắt mà thôi, hơn nữa đó là tinh thần Ý thức tiến vào trong đó, bề ngoài không có gì biến hóa. Tại lúc trước trên người hắn bạo xuất khí thế đáng sợ, còn làm kinh hãi mọi người. Cho nên mặc dù thấy hắn vẫn không nhúc nhích, nhưng không có người nào dám tiến lên quấy rầy, sợ làm hắn không hài lòng. Cho đến tinh thần từ Kiếm Thạch thoát ra, trở lại thân thể của mình. Hắn không có phát giác cái gì khác thường, mọi người ở dưới vẫn ồn ào như cũ. Hai tay nhất động, thân thể Bạch Hàn Nhã trôi nổi tại giữa không trung, liền chậm rãi hạ xuống, hắn duỗi tay ra, sau đó nhìn Lôi Tông trọng tài, lẳng lặng nói: - Trọng tài, tuyên bố kết quả đi? Tên trọng tài kia đầu tiên là cả kinh, rồi sau đó, như ở trong mộng mới tỉnh, nghe thấy Diệp Bạch nói chuyện, vội vàng nói: - Vâng, Lôi đài số 10, Tử Cảnh Cốc Diệp Bạch, thắng. Hắn căn bản là không dám nhìn tới Hi Vô Hà ngã xuống đất, sợ gặp nước mắt nàng rơi, chờ tuyên bố xong, hắn liền vội vã đi xuống, như muốn trốn thoát khỏi lôi đài số 10 vậy, hắn thậm trí còn hận cha mẹ sinh thiếu hai cái chân nữa. Lúc này có đại nhân vật bên cạnh, hắn cảm thấy áp lực rất lớn, mới vừa rồi ngắn ngủn mấy cái chớp mắt, hắn giống như thiếu chút nữa choáng váng, nhưng Diệp Bạch không cho hắn đi, hắn lại không dám vọng động, sợ chọc tới gây ra đại họa. Hiện tại rốt cục tuyên bố xong, hắn tự nhiên chật vật bỏ chạy xuống, thoáng cái gia nhập vào trong đám người, biến mất không thấy đâu nữa. Thấy thế, Diệp Bạch cười khổ một chút, không nói gì thêm nữa, ôm thân thể mềm mại Bạch Hàn Nhã, đi tới trước mặt Hi Vô Hà, đưa một tay ra, nhẹ giọng xin lỗi nói: - Ngươi không sao chứ, xin lỗi, mới vừa rồi nhất thời mạnh tay. Nhìn thấy Diệp Bạch đi đến, Hi Vô Hà ủy khuất càng tăng lên, nàng mặc dù biết Diệp Bạch cứu người, nhưng đối với hắn trêu chọc bản thân mình như thế, nàng vẫn nhớ mãi không quên. Thấy thế, nàng hừ lạnh một tiếng, quật cường lau đi vết máu khóe miệng, rồi sau đó, từ từ, từng bước từng bước gian nan đứng lên, nàng cũng không thèm nhìn tới Diệp Bạch một cái, sau đó gian nan chật vật đi xuống lôi đài, từ từ biến mất tại trong đám người. Thấy Hi Vô Hà có vẻ nhu nhược, lại quật cường như vậy, Diệp Bạch chỉ có thể lùi về phía sau, có chút bất đắc dĩ cười khổ một chút, xem ra, cừu này đã kết, chỉ là, tình thế bức bách, cũng không thể buông tha, cho dù cho hắn cơ hội lần nữa, hắn vẫn làm như vậy. Cho nên, Diệp Bạch cũng không có cảm giác hối hận gì cả.