Vô Tận Kiếm Trang
Chương 730 : Quân tử giận dữ (5)
Mắt thấy Bạch Hàn Nhã gặp phải nguy cơ, tất cả mọi người dưới đài đều cấp bách vô cùng, mà Bạch Hàn Nhã tự cảm thấy khó có thể thoát khỏi, nhắm hai mắt lại, bình tĩnh chờ Tử Thần đến.
Nhưng vào lúc này, một đạo thân ảnh mầu trắng, từ lôi đài số 10 bay ra có một chiếc dây thừng, trong nháy mắt liền vượt qua hơn mười trượng, bay tới lôi đài Số 9.
Rồi sau đó, chiếc dây thừng này, khoảng cách đến lôi đài ba bước vung ra, một đạo gió rít vang lên, cuốn lấy Bạch Hàn Nhã, mọi người chỉ thấy Bạch quang trước mắt chợt lóe, tiếp theo sau thân ảnh Bạch Hàn Nhã biến mất không thấy đâu nữa.
Sau một khắc, thân thể mềm mại nàng đã rơi vào hướng khác.
Trên đài, Hắc Ma Vương vẻ mặt ngưng trọng, hắn khó khăn lắm muốn đâm Bạch Hàn Nhã một trảo, lúc này lại đâm vào không khí, phát ra "Ba" một tiếng vang nhỏ, không khí nhất thời ba động mãnh liệt, nứt ra từng đạo sóng kình.
Có thể nghĩ, một trảo này đáng sợ vô cùng.
Nếu như cuối cùng, một trảo này đâm vào thân thể, kết quả như thế nào, không cần nói cũng biết, tất cả mọi người lúc này không rét mà run, không hề nghi ngờ một trảo của Hắc Ma Vương này, cơ hồ không ai có khả năng thoát khỏi.
Ngũ Âm Nhiếp Hồn Trảo, Lam Nguyệt đệ nhất âm độc trảo công, cực kỳ đáng sợ, trọng tài có thực lực Đỉnh cấp Huyền sư cũng không thể đỡ nổi.
Huống chi, Bạch Hàn Nhã chỉ là Trung cấp Huyền sư, hơn nữa lại bị thương, kinh mạch cốt cách, luân phiên bị phá hư, đã sớm vô lực ngăn cản, tựa như con cừu đợi làm thịt vậy.
Nhưng vào lúc này hắn cảm thấy thành công, nhưng trong tích tắc đã có một đạo thân ảnh mầu trắng, ngang trời bay tới, nhanh chóng cứu được Bạch Hàn Nhã, đem người mang đi.
Thân hình Bạch Hàn Nhã biến mất, Hắc Ma Vương Ngũ Âm Nhiếp U trảo nhất thời thất bại, mất đi mục tiêu, lúc này nét mặt của hắn, trở nên càng thêm khó coi.
Dùng một đôi mắt âm trầm, Yến Cực Sơn nhìn về phía lôi đài số 10, hắn đảo mắt nhìn nhìn, người cứu tánh mạng Bạch Hàn Nhã.
Rồi sau đó, khuôn mặt của hắn càng hiện ra âm trầm, lạnh lùng đến đáng sợ.
Dưới đài vô số người cũng kinh ngạc, quay đầu nhìn phía lôi đài số 10, căn bản không biết một màn này, rốt cuộc là phát sinh như thế nào, phong hồi lộ chuyển, đột nhiên biến cố tới, làm cho vô số người phải la lên thất thanh, nhưng đại đa số mọi người ở đây lúc này cũng có cảm tưởng Bạch Hàn Nhã chắc chết rồi, không ngờ nàng được cứu như vậy.
Trên lôi đài Số 9, tên trọng tài Đỉnh cấp Huyền sư Lôi Tông dừng bước, sau đó hắn thở dài một hơi, đồng thời hắn cũng nhịn không được đem ánh mắt cảm tạ, hướng lôi đài số 10, hắn biết, ngay cả lúc đó hắn không thể cứu được, kết quả rốt cuộc là ai, có thực lực như thế?
Trên chủ lôi đài, Lôi Tông Tông chủ, Ma Thần Cốc Cốc Chủ, Tử Cảnh Cốc Cốc Chủ… đều lộ ra dị sắc, nhìn phía lôi đài số 10.
Mà Linh Lung Tiểu Trúc Tông chủ, Băng Vô Tình, thấy một màn như vậy, trong ánh mắt lộ ra thần sắc không thể tin, nhưng vốn bởi vì Bạch Hàn Nhã gặp nạn, mà nộ phát điên cuồng lúc này trở nên bình tĩnh không ít, nhưng nàng cũng không che dấu vẻ mừng như điên, nhìn về phía lôi đài số 10.
Đối với người cứu môn hạ đệ tử của nàng, Linh Lung Tiểu Trúc từ trước đến giờ có ân tất báo, đại ân như thế nếu yêu cầu nàng làm bất cứ chuyện gì, nàng cũng nguyện ý.
Cho tới những người khác, càng không cần phải nói nữa.
Rồi sau đó, tất cả mọi người liền thấy, trên lôi đài số 10, có một Bạch y thanh niên thoạt nhìn bình thường, lúc này đang ôm thân hình Bạch Hàn Nhã trong lòng.
Lúc này có một sợi dây bạch luyện, do Huyền khí ngưng kết mà thành, hơn nữa bay vùn vụt lâu như vậy dài, lúc này hoàn chỉnh trở về.
Tất cả mọi người trong khoảng thời gian ngắn, đều chấn kinh vô cùng, không thể tin được ánh mắt của mình.
- Diệp Bạch, lôi đài số 10.
Có người rốt cục nhận ra người cứu đi Bạch Hàn Nhã là ai, mọi người nhìn về phía lôi đài số 10, vẻ mặt đều lộ vẻ không thể tin được.
- Không sai, dĩ nhiên là hắn. Hắn dĩ nhiên có thực lực như thế, Hóa Khí thành luyện chỉ có Huyền khí cường đại duy trì mới có thể làm được, Huyền sư phổ thông, căn bản không có khả năng.
- Đúng vậy, đúng vậy… thì ra là Tử Cảnh Cốc Diệp Bạch, thân là Tử Cảnh Cốc ẩn tàng Vương Bài đệ tử lần này, quả nhiên Bất Phàm, thật là lợi hại.
Dưới đài không ít các Đại tông môn đệ tử, ánh mắt nhìn Diệp Bạch, nhịn không được sùng bái. Lúc này Diệp Bạch ngang trời xuất thủ, chỉ mành treo chuông cứu được người, làm mọi người kinh ngạc vô cùng.
Dưới đài, Đường Huyết Nhu, Đạm Thai Tử Nguyệt đã sớm thất bại… tất cả cũng lộ ra vẻ khiếp sợ, Hoàng Linh, Cốc Tâm Lan xa xa càng là thở ra hít vào, mặt mày sùng bái nhìn phía lôi đài số 10, Bạch sắc nam tử trẻ tuổi kia, trong lòng "Bang bang" nhảy lên.
Nhưng không ai biết, giờ phút này Diệp Bạch trong lòng kinh sợ.
Hắn vốn đang cùng Hi Vô Hà đối chiến, nhưng vì hắn có thực lực trung vị Huyền Tông, cùng Trung cấp Huyền sư Hi Vô Hà đối chiến, kết quả như thế nào, căn bản nghĩ cũng không cần phải nghĩ nữa.
Bất quá, mặc dù không muốn, nhưng hắn bận tâm đến mặt mũi Hi Vô Hà, cũng không quá sớm bại lộ thực lực rước lấy phiền toái. Diệp Bạch lúc này chỉ tính toán ứng phó mấy chiêu, lấy được thắng lợi, cho nên hắn bình thản như nước, sau đó dùng Huyền Tinh, đánh bay Tu La Quyển của Hi Vô Hà, thấy nàng sững sờ, hắn cũng không có truy kích.
Rồi sau đó, Hi Vô Hà phản ứng, nghiến răng nghiến lợi, nàng cũng không thể tin được Tu La Quyển lại bị dễ dàng đánh rơi như thế, hơn nữa đánh rơi nó là một quả Huyền Tinh.
Điều này làm cho nàng cảm giác mất mặt, sau lại phẫn giận công kích mấy lần, tuy nhiên, Diệp Bạch chân đạp Thiên Tẩu Tứ Tượng Bộ, ở thế ngàn cân treo sợi tóc, tránh được.
Mà nhãn lực Hi Vô Hà, làm sao nhìn không ra Diệp Bạch mỗi lần né tránh, trông rất nguy hiểm nhưng rất thành thạo, mấy lần có cơ hội đánh tới cũng không có ra tay, ngược lại vẻ mặt mỉm cười, cảm giác hắn làm như vậy, hoàn toàn trêu tức mình. Cho nên nàng càng thêm phẫn nộ muốn điên, đuổi theo Diệp Bạch không dứt.
Vì vậy trên đài liền hình thành cục diện một đuổi một chạy, Hi Vô Hà tin tưởng thực lực của mình, mặc dù Diệp Bạch xuất thân từ Tử Cảnh Cốc, nhưng nàng cũng không sợ hãi. Nhưng mỗi một chiêu đều đem hết toàn lực, lại cũng đánh không trúng được đối phương, làm cho nàng thiếu chút nữa buồn bực muốn thổ huyết.
Nàng đối với Diệp Bạch, càng thêm hận.
Nhưng vừa lúc đó, trong lúc nàng đuổi theo, lại bỗng dưng phát hiện, Diệp Bạch vốn một mực bỏ chạy, lại bỗng nhiên dừng bước, trên mặt bỗng dưng biến sắc.
Nàng ngẩn ra, trong công kích tay nhất thời ngừng một chút, nàng trước đây mấy lần cố ý lộ ra sơ hở, Diệp Bạch cũng căn bản không ra tay, thật giống bị lừa, nhưng lần này đây…
Sau một khắc, trên người Diệp Bạch bộc phát ra một trận khí thế mãnh liệt, đột nhiên một chưởng phát ra, trực tiếp đem nàng đẩy lui mấy trượng, rơi xuống lôi đài, từ miệng của nàng máu tươi tràn ra.
Rồi sau đó chỉ thấy hắn mãnh liệt vung tay áo, một đạo Bạch quang bay ra, sau đó Hi Vô Hà còn không có phản ứng, liền thấy bạch y nữ tử, toàn thân đầy máu, được hắn dùng đạo Bạch quang lôi kéo tới, ôm vào trong lòng.
- Một chiêu, hắn dùng một chiêu, liền đánh bại chính mình.
Mặc dù Hi Vô Hà biết, thực lực của mình so với Diệp Bạch trên trời dưới đất, có khác nhau một trời một vực, nếu như hắn thực sự xuất thủ, chỉ sợ sớm đánh bại mình rồi.
Nhưng đối phương vẫn bỏ chạy, không cùng nàng chính diện tiếp chiến, điều này làm cho nàng có cảm giác ủy khuất vô cùng, còn có thống hận Diệp Bạch, phảng phất đã dường như bị khuất nhục vậy, nàng cắn môi, trong ánh mắt bắt đầu ngấn lệ. Nếu như ngay từ đầu bại liền bại, nàng cũng sẽ không nói cái gì, là do tài nghệ không bằng người mà thôi.
Nhưng Diệp Bạch nhưng vẫn đùa rỡn nàng, cùng nàng giao thủ như nhường nàng, trêu nàng vậy. Hiện tại hắn mới đột nhiên xuất thủ, đem nàng một chiêu đánh bại, tại trong mắt người khác, chính mình khẳng định giống như thằng hề, trong nháy nàng phẫn hận Diệp Bạch vô cùng.
Nhưng hiện tại, nàng bỗng dưng ngơ ngẩn, hận ý trong lòng đối với Diệp Bạch biến mất không thấy bóng dáng.
- Hắn lúc đó là do cứu người sao?
Với thực lực Diệp Bạch, căn bản không có để tâm trong chiến đấu, hắn bỏ chạy như thế nhất cử nhất động đều không thể thoát được cảm giác của hắn.
Đạt tới trung vị Huyền Tông, mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý tất cả toàn bộ tiến hóa, từng cọng cây ngọn cỏ, bất cứ điểm gió thổi cỏ lay, đều không thể dấu diếm con mắt của hắn.
Nếu như Diệp Bạch nguyện ý, thần thức của hắn, thậm chí có khả năng bao trùm cả Lôi Tông Nghiễm tràng này.
Cho nên trong lúc Bạch Hàn Nhã bị thương, hắn mặc dù vốn không có chú ý bên kia, nhưng nhạy cảm phát hiện ra.
Bạch Hàn Nhã bị thương, tính mệnh như đèn dầu sắp tắt. Vào lúc này, hắn không để ý tới bộc lộ thực lực chân chính, sẽ ảnh hưởng gì cho bản thân, rước lấy phiền toái.
Truyện khác cùng thể loại
84 chương
36 chương
48 chương
81 chương
57 chương
982 chương
750 chương