Vô Tận Kiếm Trang

Chương 722 : Ẩn tàng cao thủ (5).

Đối mặt với tình huống khác thường này, mọi người cũng nhìn nhau, không biết rốt cuộc phát sinh chuyện gì, rồi sau đó, con mắt bát Đại tông chủ nhìn lại. Điều này có vẻ cũng không đến mức chấn kinh như vậy? Cho dù những người này vô cùng cao minh, cũng không cần phải có ánh mắt kỳ quái, nhưng lúc này, rất nhiều người có nghi vấn trong lòng, bất quá, nhưng không ai có can đảm đi tới hỏi, coi như hỏi, cũng sẽ không có người nào đi trả lời hắn. Tám người, thấp nhất cũng nửa bước Huyền Tông cấp, cao nhất thậm chí là trung vị Huyền Tông. Hai đại nửa bước Tông cấp, một đại chuẩn Tông cấp, Tam đại hạ vị Huyền Tông, hai đại trung vị Huyền Tông. Nhưng lúc này, không nói đến nửa bước Tông cấp Thực Hồn Tông Tông chủ Kim Thực Hồn, Trường Kiếm Môn Môn chủ Phương Trung Kiếm, còn chuẩn Tông cấp Ly Hận Cung Cung chủ Sở Ly Hận… Hay là hạ vị Huyền Tông cảnh giới Bái Kiếm Cốc Thái thượng Cốc Chủ Trầm Như Mặc, Hỏa Phong Hồ Hồ chủ Nhạn Vô Biên, Ma Thần Cốc Cốc Chủ Bàng Nguyên Vũ… Còn có trung vị Huyền Tông Lôi Tông Tông chủ Yến Trùng Thiên, cùng Tử Cảnh Cốc Cốc Chủ Túc Hàn Sơn. Vào lúc này, bọn họ rõ ràng phát hiện, tám người chính mình tất cả đều nhìn không thấu tu vi Diệp Bạch sâu cạn ra sao. Vào lúc này, bọn họ trong lòng chấn kinh, quả thực là như cùng bài sơn đảo hải, kinh ngạc không hiểu, hoàn toàn không thể tin tưởng vào ánh mắt của bản thân mình nữa. - Không thể như vậy, nhất định đây là ảo giác. Tất cả mọi người đều chấn động, lần đầu tiên, bọn họ đối với chính mình cũng không thể phán đoán, có hoài nghi, với thực lực của bọn họ, nếu như, ngay cả bọn họ cũng nhìn không ra Diệp Bạch thực lực sâu cạn như thế nào thì đại biểu cho cái gì đây? Đối phương tu vi so với bọn họ còn cao hơn nữa, điều này vui đùa, điều này có thể sao? Chính là một người mới hai mươi tuổi, cho dù có điểm thiên phú, có điểm cơ duyên, có thể tại thời gian ngắn ngủi như vậy, tiến vào Tông cấp cảnh giới, cái điểm này chính là vui đùa thái quá rồi. Hơn nữa còn không phải hạ vị Tông cấp, mà là chân chính trung vị Tông cấp, thậm chí càng cao hơn nữa. Đến kết quả này, có thể làm cho hai vị trung vị Tông cấp nhìn không thấu thực lực, chỉ có một tình huống mới có thể, đó chính là thực lực của đối phương, so với bọn họ còn muốn cao hơn. Chính là, đối với suy luận này, những người đang ngồi đây, cũng không có ai dám tin tưởng. Cuối cùng, còn một người trong đó, đánh vỡ im nặng không nói, cười khan một tiếng nói: - Xem ra, Diệp Bạch này, có một môn ẩn khí thuật cực kỳ thượng thừa, lại có thể làm cho chúng ta đều nhìn không ra thực lực sâu cạn, môn ẩn khí thuật này không đơn giản. Còn mấy người khác, mặc dù không nói gì, nhưng trong lòng cũng thầm gật đầu, hiển nhiên lời phán đoán này, bọn họ cảm giác là đúng, bọn họ cảm nhận Diệp Bạch hơn phân nửa tu luyện một loại ẩn khí thuật cực kỳ lợi hại, nếu không Ẩn Tức Thuật phổ thông, với tu vi bọn họ, cũng không thể che dấu được. Đối với Diệp Bạch trở thành Huyền Tông, thậm chí trở thành một vị trung vị Huyền Tông đúng là chuyện buồn cười, những người ở đây không ai tin tưởng, ngay cả Tử Cảnh Cốc Cốc Chủ Túc Hàn Sơn, cũng nghĩ vậy. Đồng thời nhận định, Diệp Bạch nhất định là tu luyện một môn bí thuật, ẩn tàng hơi thở tu vi của mình. Có thể làm cho các vị Tông cấp cường giả đều nhìn không thấu, thì môn Ẩn Tức Thuật này ít nhất cũng đã là Thanh cấp rồi. Môn bí thuật này, tại Tử Cảnh Cốc khẳng định không có, nếu có, hắn đường đường Tử Cảnh Cốc Cốc Chủ thì môn bí thuật này, sao lại không có, cho nên, Diệp Bạch tất có kỳ ngộ từ nơi nào đó. Đêm qua biết Diệp Bạch trở về, hắn biết, cho nên cũng không đi quấy rầy, chỉ cần hắn trở về liền tốt rồi. Cho nên cũng không thấy Diệp Bạch, thực lực kinh người như vậy. Cho nên, hắn cùng những người khác như nhau, hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Bạch, cho nên, đồng dạng không hiểu ra sao, nếu như biết hiện ra tình huống như thế, đêm qua có lẽ hắn đã hỏi, thì lúc này có thể rõ ràng tình huống rồi. Bất quá, loại chuyện này, bởi vì quá mức ly kỳ, cho nên hắn tưởng tượng không được, cũng là bình thường. Bên kia, một người cũng gật đầu nói: - Không sai, không có cần phải nghi kỵ, nhìn không ra thực lực hắn cũng không có cái gì khó hiểu cả, sau đó hắn thi đấu, tất cả sẽ hiểu. Môn ẩn tức thuật mặc dù có thể ẩn tàng tu vi, lại không được khả năng giúp đỡ hắn chiến thắng, chốc lát nữa xuất thủ, cảnh giới là gì, đều lộ ra nguyên hình. Lúc này mọi người cũng đồng dạng cảm giác, Ẩn Tức Thuật nếu có cường đại, cũng không có thể đề cao thực lực của bản thân được, chỉ là làm cho người nhìn không thấu sâu cạn thôi, nhưng cùng người khác chiến đấu, lại bằng chính thực lực chân chính, nếu như không có thực lực tương ứng làm hậu thuẫn, gặp địch thủ chân chính, chỉ có đường chờ chết mà thôi. Cho nên, bọn họ đều tin chắc, chỉ cần nhìn Diệp Bạch xuất thủ, bọn họ nhất định là có thể phán đoán thực lực Diệp Bạch. - Ha hả… Lúc này, trong đó có một tên Tông chủ, quay đầu nhìn về phía Tử Cảnh Cốc Cốc Chủ Túc Hàn Sơn, châm chọc nói: - Túc cốc chủ, môn hạ đệ tử, ẩn tàng khá kỹ đấy, làm cho chúng ta bát Đại tông chủ đồng thời nhìn không ra được, không hổ là ẩn tàng cao thủ danh ngạch cho hắn, quả nhiên là ẩn tàng Vương Bài đệ tử. - Cũng không biết, tiếp xuống, vị Vương Bài này, tỏ vẻ như thế nào, có Cao Minh như thế không? - Phải. Tên còn lại cũng phụ họa theo, nói: - Túc huynh, Tử Cảnh Cốc lần này có kỳ tài, trừ Yến Bạch Bào, không nghĩ tới, lại còn có Diệp Bạch, hơn nữa xem ra, tựa hồ so sánh Yến Bạch Bào, Diệp Bạch còn thêm lộ xuất quang hoa, thật sự là làm người hâm mộ, không biết hiện tại tu vi của hắnnhư thế nào rồi? Điều này do Diệp Bạch xuất thân tại Tử Cảnh Cốc, bọn họ nhìn đoán không ra, nhưng Túc Hàn Sơn khẳng định biết, vậy nghe xong lời của hắn, Túc Hàn Sơn lại không khỏi một trận cười khổ. Trầm ngâm một chút, hắn đáp: - Cái này, bổn tông cũng không biết, Diệp Bạch trước kia vừa mới hồi tông, bổn tông còn chưa kịp hỏi, bất quá, Tông chủ quan tâm đệ tử của Tử Cảnh Cốc ta, Túc Hàn Sơn cảm thấy rất vinh hạnh. - Hắc hắc, hắc hắc… Nghe thấy câu trả lời của hắn, những người khác còn không có nói gì, tên còn lại bỗng dưng cười quái dị, bất quá cũng không có mở miệng, hiển nhiên cũng là sợ hãi uy thế của Túc Hàn Sơn. Nếu như trước kia, Túc Hàn Sơn chỉ là Đỉnh cấp Huyền sư, mặc dù hắn cũng là Tử Cảnh Cốc Cốc Chủ, nhưng thật ra những người đang ngồi ở chỗ này có vài vị có thực lực cao hơn hắn. Nhưng hiện tại, hắn chính là ở trong này, trừ Lôi Tông Tông chủ Yến Trùng Thiên ra, thì với thực lực trung vị Huyền Tông, thì những người còn lại không thể bằng hắn được, cho nên tên này cũng chỉ có thể cười nói, lầm bầm lầu bầu, cũng là cấp những người khác nghe thấy: - Yến Tông chủ, Cốc Chủ, không biết Diệp Bạch, so với Lôi Tông Lôi Hành Không, Ma Thần Cốc Phó Tinh Di hai vị thiên chi kiêu tử, thì như thế nào? Người này không phải ai khác, đúng là tên Thực Hồn Tông Tông chủ Kim Thực Hồn, hắn đầu trâu mặt ngựa, thoạt nhìn tựa như một tên lưu manh, một điểm phong độ của nhất phương Tông chủ cũng không có, cũng là môn hạ Xích Phát Lão Tổ, có điểm kiêu hùng khí chất, bất quá lần này nhưng không có đến. Đều là Lam Nguyệt Nam cảnh Bát phẩm tông môn, vốn là Thực Hồn Tông cùng Tử Cảnh Cốc bình khởi bình tọa, hiện tại Tử Cảnh Cốc lại đột nhiên lớn mạnh, Túc Hàn Sơn một đêm trở thành trung vị Huyền Tông, làm người khác buồn bực đố kỵ cùng bất mãn, làm cho Thực Hồn Tông lúc này nhìn với ánh mắt ghen tỵ. Không hề nghi ngờ, từ khi Túc Hàn Sơn trở thành trung vị Huyền Tông, Tử Cảnh Cốc không hề nghi ngờ liền trở thành Lam Nguyệt Nam cảnh đệ nhất đại phái, mơ hồ là môn phái lãnh đạo. Trước kia Tử Cảnh Cốc mặc dù đồng dạng cường đại, nhưng trừ Vô Sương quốc, lại quản không được xứ sở khác, địa vị rõ ràng không bằng bây giờ. Điều này đối với Thổ hoàng đế nhất phương bá chủ như hắn, tự nhiên bất mãn, lúc này chọn lựa cơ hội, nghĩ đâm sau lưng hai Đại tông môn này. Chính là, về điểm tâm tư này của hắn, sao có thể dấu diếm được nhân vật như Lôi Tông Tông chủ cùng Ma Thần Cốc Cốc Chủ như vậy, hai người nếu như dễ dàng bị qua mặt như vậy, cũng không thể ngồi yên cho tới bây giờ, cho dù trong lòng có suy nghĩ, cũng tuyệt đối không là như thế. Cho nên, sau khi nghe xong lời ấy, hai người khinh thường hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng thốt: - Môn hạ chúng ta, còn không cần Thực Hồn Tông nhân hỏi đến, Kim Tông chủ quan tâm nhiều như vậy làm gì. Hiển nhiên, hai người căn bản cũng không có coi Thực Hồn Tông Tông chủ vào mắt. - Các ngươi… Thực Hồn Tông chủ nghe nói thế, bản thân đang có cảm giác tốt đẹp, lập tức liền muốn giận dữ, trong ánh mắt toát ra hỏa quang phẫn nộ, thanh âm đứng lên. Hắn dù sao cũng đường đường một vị Bát phẩm Đại tông Tông chủ, chưa từng bị người khinh thị như thế, tuy nhiên, thấy hai người lên tiếng là một người Bắc phương đệ nhất Đại tông, Lôi Tông Tông chủ, nhân vật trung vị Huyền Tông, một vị khác, cũng là Đại tông môn, Ma Thần Cốc Cốc Chủ, hạ vị Tông cấp đỉnh cảnh giới, so với hắn gà mờ nửa bước Tông cấp, cũng không biết nói cường hãn hơn bao nhiêu lần. Không nói so sánh về thực lực tông môn, mà nói về thực lực bản thân, hắn đều căn bản vô phương cùng hai đại môn phái này đối kháng, trong khoảng thời gian ngắn, lửa giận trong lòng cũng lập tức bị tiêu diệt, trong lòng hắn chợt lạnh, từ từ ngồi xuống, cầm lấy một chén trà, không có gì vui, oán hận uống một hớp, lại cũng không dám tùy tiện nói loạn nữa. [LEFT] Mà người khác, càng không có người nào để ý đến Thực Hồn Tông Tông chủ này, chỉ có Trường Kiếm Môn Môn chủ, ánh mắt nhìn về phía hắn, có một tia bi thương xót ý mà thôi.