Vô Tận Kiếm Trang
Chương 712 : Chấn động Lam Nguyệt (3)
- Ngươi…
Ngũ Hành tông Thiếu chủ Đề Sấu Lục Ngân Chu Nhược Băng chỉ vào Diệp Bạch, ngón tay không ngừng run rẩy.
Bỗng nhiên trong óc hắn linh quang chợt lóe, hắn không nhìn Diệp Bạch nữa, ngược lại quay đi, cung kính hướng về tên Lôi Tông trọng tài trịnh trọng thi lễ, rồi sau đó lần thứ hai xoay người, lấy tay chỉ vào Diệp Bạch, nói:
- Đàn hương đã hết, coi như Diệp Bạch có tới, cũng có thể phán hắn thất bại.
Nghe vậy, bốn phía vang lên thanh âm, lúc này ai cũng có thể nhìn ra, Diệp Bạch đến hương đã hết, mà hiện tại, tên Ngũ Hành tông Thiếu chủ, lại nói lời này, không nói đến cuối cùng có thể thắng hay không, nhân phẩm người này quá là trơ trẽn rồi.
Tên trọng tài kia nghe vậy, không để ý tới hắn, ngược lại xoay người hướng về Diệp Bạch, có chút thi lễ, nói:
- Ngươi chính là Diệp Bạch?
Nghe vậy, Diệp Bạch, không khỏi mỉm cười, nói:
- Không sai, nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn muốn giả mạo sao?
Mắt lạnh nhìn Chu Nhược Băng một cái, tên Lôi Tông trọng tài cũng là một tên Đỉnh cấp Huyền sư, tại Diệp Bạch vừa tới, hắn cũng không nhìn ra thực lực của Diệp Bạch.
Đợi đến khi phát giác chính mình nhìn không thấu Diệp Bạch, trong tim của hắn không khỏi rùng mình, cho dù Diệp Bạch thật sự tới trễ, chỉ kém một điểm, hắn cũng không dám nói.
Huống chi, Diệp Bạch còn không có tới muộn, hắn Đỉnh cấp Huyền sư Cảm Ứng quá nhạy cảm, bốn phía phát sinh bất cứ điểm gió thổi cỏ lay, cũng không thể tránh được tai mắt, thanh âm Diệp Bạch vừa đến, người liền đứng ở trên đài, về điểm này cây hương mới vừa rồi dập tắt, rơi xuống.
Mặc dù chỉ kém một điểm như vậy, nhưng chính điểm này, liền chứng minh Diệp Bạch không có vi phạm, chỉ cần tại quy định thời gian đứng ở lôi đài, liền không tính là muộn.
Mà hiện tại, tên Ngũ Hành tông Thiếu chủ lại muốn bắt bẻ chuyện này, ai cũng bị đầu óc thiêu đốt đến hồ đồ, hoặc là căn bản là một mực không có thanh tĩnh, lại tưởng muốn trọng tài giúp hắn che lấp.
Không nói đến thực lực Diệp Bạch, có thể so với hắn tưởng tượng còn muốn đáng sợ hơn nhiều, coi như Diệp Bạch chỉ là một tên phổ thông đệ tử, hắn cũng sẽ không tuyên án như thế, dưới đài nhiều người như vậy nhìn, nếu như chính mình theo làm trái quy định, không cần một canh giờ, chỉ sợ chính vị trí Trưởng lão của hắn cũng bị phế đi.
Từ trước Thiên Tiên đài tỷ thí, tất cả Trưởng lão, đều là người thiết diện vô tư, nếu không, cũng không đủ để phục chúng, các tông khác, cũng không có khả năng đồng ý Lôi Tông phái ra Trưởng lão như vậy.
Đây là danh dự mà nhiều năm mới tích lũy mới được như vậy, hắn tự nhiên không có khả năng phá huỷ trong tay mình, huống chi, đối phương còn là Tiểu tông tiểu phái, coi như hắn là Thiếu chủ, thì tính sao?
Tại trong mắt mình, tên Chu Nhược Bang không tính là gì.
Cho nên, cân nhắc tất cả, hắn không hề nhìn về phía Diệp Bạch nữa, xoay người lạnh lùng nhìn tên Chu Nhược Băng kia nói:
- Ta tuyên bố, quyết đấu hiện tại bắt đầu, nếu như ngươi không chấp nhận, ngươi có khả năng lựa chọn thối lui, như vậy ta trực tiếp phán ngươi thua.
Nói xong, tên Lôi Tông trọng tài không nhìn về phía hắn, xoay người đi liền.
- Ngươi.
Tên Ngũ Hành tông Thiếu chủ Chu Nhược Băng, đầu tiên là ngẩn người ra, lập tức nộ phát như cuồng, mắt lạnh lẻo nhìn, căn bản không có nghĩ đến, tên Lôi Tông Trưởng lão chăng nể tình như thế, trong lòng trong khoảng thời gian ngắn, đối với hắn hận ý, cũng tới cực điểm.
Bất quá, tự đánh giá một lúc sau, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, hắn lại cuối cùng không dám lui ra khỏi đài đi, tên Lôi Tông Trưởng lão nói rõ ràng, nếu như hắn lúc này lui ra khỏi đài sẽ coi là buông tha trận đấu, hắn trực tiếp phán định Diệp Bạch thắng.
Mặc dù trong lòng hắn vô cùng bất mãn, nhưng lúc này, hắn cũng không dám khiêu chiến quyền uy trọng tài, đừng nói hắn một tiểu Ngũ Hành tông Thiếu chủ, ngay cả Bát phẩm tông môn Thiếu chủ đến, lúc này cũng như vậy.
Cho nên, cho dù trong lòng đối với Diệp Bạch cùng tên Trưởng lão hận ý vô cùng, lúc này, hắn cũng phải đối mặt thực tế, đó chính là một trận chiến này có muốn hay không? thì cũng phải đánh một trận?
Cho tới khi Diệp Bạch tới muộn, nói một lần vẫn còn có khả năng, nếu như cứ dây dưa không ngớt, chỉ sợ còn trận đấu chưa kết thúc, chính mình liền bị đuổi ra ngoài.
Nói về điều này Chu Nhược Băng mặc dù là người không được tốt lắm, nhưng đầu óc cũng không ngốc, hắn rõ ràng, hiện tại không phải là lúc bướng bỉnh, mấu chốt chính là, tiếp một trận nên ứng đối như thế nào.
Tà nhãn nhìn về phía Diệp Bạch, híp lại mắt đôi mắt, từ trên xuống dưới đánh giá một hồi lâu, cuối cùng hắn phát hiện người Tử Cảnh Cốc được đồn đãi Thiên tài đệ tử, tựa hồ cũng không có cái gì thần kỳ, nhìn bộ dáng này, thực lực cũng không có cao hơn bao nhiêu.
Điều này làm cho trong lòng hắn hưng phấn lên:
- Hừ, đánh thì đánh, ai sợ ai. Nếu như ta có thể ở lôi đài, đem Tử Cảnh Cốc Thiên tài đệ tử đánh bại, ngày mai, thanh danh của ta… Ai mà chẳng nghe thấy sao?
- Có lẽ là một chuyện tốt, cũng nói không chừng, tiểu tử này, rõ ràng là một cái túi rơm, nói không chừng ngược để ta nhặt được tiện nghi.
Tuy nhiên, Tử Cảnh Cốc danh tiếng dù sao cũng vang dội, tùy ý một tên đệ tử, cũng là Bất Phàm, mặc dù Diệp Bạch bề ngoài nhìn không ra cái gì, nhưng trong lòng hắn cuối cùng vẫn thấp thỏm, mới vừa rồi hắn nói, cũng chỉ dám ở chính mình trong lòng nói một chút mà thôi, là để chính mình thêm can đảm.
Thật muốn tiến lên, còn có một chút nao núng, mà dưới đài người lúc này cũng đã chỉ trỏ, trọng tài đều tuyên bố bắt đầu, mà hắn lại vẫn còn sợ hãi rụt rè, hồi lâu chưa có bắt đầu, lúc này mọi người có chút bắt đầu không nhịn được.
Nghe dưới thanh âm ồn ào, trong lòng Chu Nhược Băng càng thêm lo lắng, con ngươi loạn chuyển, suy tư về phương pháp thối địch, tuy nhiên trong khoảng thời gian ngắn, biện pháp cũng không nghĩ được.
Lúc này, Diệp Bạch không có nói chuyện, nhìn Chu Nhược Băng, đạm nhiên mỉm cười nói:
- Như vậy đi, do ta tới chậm, ta chịu lỗi, ta nhượng ngươi ba chiêu, nếu như bên trong ba chiêu, ngươi có thể khiến cho ta di động một chút, ta liền thua, nếu không, ngươi liền tự xuống đài đi thôi.
- Thật sự, đây chính là ngươi nói sao?
Nghe vậy, vốn đã giống như vô kế khả thi, Chu Nhược Băng, đột nhiên nhãn tình sáng lên, vẫn còn giống như không thể tin được lổ tai của mình, chỉ vào Diệp Bạch, hỏi.
Diệp Bạch gật đầu.
- Hoa.
Dưới đài, mọi người sau khi nghe nói lời này, đồng dạng khiến cho một mảnh sôi trào, tất cả mọi người nhìn Diệp Bạch trên đài, đều cảm giác được hắn có vẻ bị điên rồi.
Cho dù Diệp Bạch thực lực cao thâm, cũng không có khả năng tùy ý để một tên cấp thấp Huyền sư công kích liên tiếp ba chiêu mà bất động. Điều này cơ hồ không có khả năng, tên này là một tên chân chính Đỉnh cấp Huyền sư cũng không dám làm như vậy.
Vốn có chưa kịp thấy Diệp Bạch trở về mà hưng phấn, đám người Cốc Tâm Lan, Hoàng Linh, Diệp Khổ, Diệp Khuyết, nghe vậy, cũng đều không khỏi sửng sốt, mặc dù đối với thực lực Diệp Bạch từ trước đến giờ bọn họ cực kỳ tin tưởng, đồng dạng biết hắn cũng không bắn tên không đích, không có nắm chắc tuyệt sẽ không nói lời này. Nhưng lúc này trong lòng vẫn không khỏi có điểm lo lắng.
Bất quá lúc này, bọn họ cũng không lên tiếng, chỉ có thể âm thầm cầu khẩn cho Diệp Bạch mà thôi.
Mà trên lôi đài, lại được Diệp Bạch khẳng định Ngũ Hành tông Thiếu chủ Chu Nhược Băng, trong lòng nhất thời vui mừng:
- Hảo, đây chính là một mình ngươi nói, không oán ta được, nói xong, vẫn còn giống như sợ Diệp Bạch đổi ý, vội vàng hướng về Lôi Tông trọng tài nói.
- Lôi trưởng lão, ngài có khả năng thấy được, đây chính là chính hắn nói, ngươi làm chứng, nói có phải như vậy hay không? Chờ ta ba chiêu đánh bại, hắn lại không nhận.
Kỳ thật được nghe Diệp Bạch nói như vậy thì tên trọng tài, cũng không khỏi lấy làm kinh hãi, cảm giác được Diệp Bạch có chút kiêu ngạo, coi như hắn có điểm thực lực, nhưng cũng không có thể để mình vào hoàn cảnh xấu như thế.
Bởi vậy, được nghe Chu Nhược Băng nói lời ấy, hắn cũng nhìn về phía Diệp Bạch, xem Diệp bạch trả lời như thế nào.
Diệp Bạch lại lần nữa cười một tiếng, nói:
- Lời nói của ta, cũng không đổi ý, nếu nói qua ba chiêu bất động, liền sẽ không động đậy.
Tên trọng tài kia do dự một chút, mặc dù hắn cũng không nhìn rõ Diệp Bạch, rõ ràng thực lực Diệp Bạch chiếm ưu thế, tại sao tự trói tay chân. Nhưng hắn chẳng qua là một tên trọng tài, vô phương nhúng tay vào quyết đấu, bởi vậy, hắn biết Diệp Bạch không nên làm như thế, hắn cũng không có lý do gì phản đối.
Hơn nữa, điều này cũng không liên quan đến hắn, hắn đảo mắt nhìn nhìn, Diệp Bạch rốt cuộc làm như thế nào, hóa giải trò khôi hài này.
Bởi vậy, lúc này nhìn về phía người đặt câu hỏi tên Ngũ Hành tông Thiếu chủ Chu Nhược Băng, gật đầu nói:
- Hảo, ta Lôi Kim Đường là trọng tài Lôi Tông làm chứng, trong ba chiêu, ngươi có khả năng tùy ý công kích, Diệp Bạch chỉ cần di động một chút, liền cho ngươi thắng. Nếu như ngươi ba chiêu, vẫn không thể làm hắn có nửa phần di động, liền phán ngươi thua, với quyết định này, bất luận kẻ nào cũng không được dị nghị.
Nghe vậy, Chu Nhược Băng trong lòng như có một tảng đá lớn rốt cục rơi xuống đất, nhịn không được mừng như điên:
- Tiểu tử này, đầu óc chỉ sợ bị bệnh đi, chính là ngươi nói, vốn là coi như không được cái gì, nhưng ta hiện tại muốn trọng tài làm chứng, tràng hạ còn có nhiều người nhìn như vậy, ngươi bại, nhìn ngươi còn có cái gì để nói, hiện tại coi như ngươi muốn từ chối, trọng tài tuyên bố, cũng đổi ý không được.
- Vốn là ta còn có chút lo lắng, ngươi dù sao cũng là Tử Cảnh Cốc ra, chỉ sợ thật là có điểm môn đạo, nhưng hiện tại nếu ngươi muốn làm như thế, Lôi Hành Không, Phó Tinh Di hai người ở trong, cũng chưa được, đây chính là một mình ngươi nói ra, không trách ta được.
Ha ha cười một tiếng, hắn giả vờ hào phóng, hướng Diệp Bạch nói:
- Nếu như ngươi hiện tại đổi ý, còn kịp, ta cho ngươi tối một cơ hội, chiến đấu ngay từ đầu, có thể không đổi được, nếu như ngươi sau khi bại, liền không thể trách ta chưa cho ngươi cơ hội.
Nghe vậy, Diệp Bạch cười một tiếng, cũng nhìn ra trong lòng hắn tính toán, bất quá, hắn hôm nay thực lực, lại sao lại quan tâm một tiểu cấp thấp Huyền sư, bởi vậy, cũng không trả lời, chỉ là nói:
- Hảo, không trách ngươi, hãy bớt sàm ngôn đi, bắt đầu đi.
Nói xong, lui về phía sau nửa bước, kéo trung bình tấn, vững vàng đứng lại, nhất thời liền có một luồng khí thế, tràng hạ rất nhiều người thấy vậy, đều là không khỏi nhãn tình sáng lên.
Tên trọng tài kia cũng như vậy, trong lòng vừa mới nhìn Diệp Bạch có một điểm bất mãn, cũng không khỏi dần dần biến mất.
Hắn ở trong lòng thầm nhủ:
- Có lẽ, hắn thật sự có biện pháp, có thể làm cho đối phương công kích ba chiêu, mà chính mình chưa từng di động nửa phần.
Hắn cũng không biết, giờ phút này trong lòng hắn, khó hiểu, đột nhiên nhìn Diệp Bạch, trong lòng tin tưởng vô cùng.
Truyện khác cùng thể loại
84 chương
36 chương
48 chương
81 chương
57 chương
982 chương
750 chương