Vô Tận Kiếm Trang
Chương 669 : Kình Long trụ (hạ).
Tuy nhiên, nhưng vào lúc này, Vương Lê Hoa vừa mới ổn định thân hình, dưới Ma Uyên đen nhánh bỗng nhiên sáng lên một điểm hồng quang, một điểm này giống như tàn Tinh Hỏa chúc, bắt đầu càng ngày càng sáng lên.
Những Tinh Hỏa này mạnh mẽ kịch bay lên, cuối cùng, tới dưới thân hai người, biến hóa thành một đầu hồng lân, Ma khí đáng sợ biến thành cự mãng chí cực, mở ra miệng lớn kịch liệt nuốt đến.
- Hừ.
Vương Lê Hoa cho dù đang hăng hái phi hành, cũng không có quên quan sát bốn phía, thấy thế, hắn đã sớm có chuẩn bị, một tiếng hừ lạnh sau đó, ngón tay nhất động, trong lòng bàn tay Lê Hoa run lên, trên Lê hoa lặng yên thiếu đi một mảnh, hóa thành một đạo Bạch Hồng, bay nhanh tới.
"Phốc" một tiếng vang nhỏ, Lê hoa biến thành Bạch Hồng, đâm vào mãng đầu, oanh một tiếng tiếng vang lớn, Ma khí Hắc Mãng thật lớn, dĩ nhiên không địch lại một chiêu này, nổ lớn tiêu tán, lần nữa hóa thành vô số hắc vụ, lượn lờ chung quanh hai người.
Ở dưới đáy Thâm Uyên, mơ hồ vang lên một tiếng gầm hoảng sợ, cảnh tượng càng thêm đáng sợ quỷ dị xuất hiện, mây đen tối đen như mực, phảng phất như một tổ ong hướng về phía Vương Lê Hoa, Vũ Nghiên Nhi đưng ở trên xích sắt thổi quét đến.
Vũ Nghiên Nhi vừa mới mở ra hai mắt, thấy một màn như vậy, lại kêu lên một tiếng sợ hãi, sợ đến mức lần nữa nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyết bạch, mà Vương Lê Hoa cũng nhịn không được chau mày lại.
Sợi xích sắt này mới đi bất quá một phần ba, liền gặp phải nhiều nguy hiểm như vậy, hơn nữa tựa hồ vô cùng vô tận, căn bản không biết đến lúc nào mới hết, với thực lực của hắn, còn mang theo một tiểu cô nương, thật có thể phi độ qua được sao?
- Xem ra, chỉ có thể dùng một chiêu kia mà thôi.
Nghĩ tới đây, Vương Lê Hoa trong nháy mắt hạ xuống quyết tâm, Huyền khí thúc dục, bỗng nhiên trong lúc đó, tại trên trán của hắn, từ từ có một con mắt xinh đẹp lại lần nữa thành hình, liền cùng với lần trước ứng phó với Cổ Yêu kiếm Tử Quang công kích Vũ Nghiên Nhi như nhau, phát ra ngũ thải quang mang.
Vương Lê Hoa quát khẽ một tiếng:
- Thanh Ma tá pháp, Thiên Yêu hiện thế.
Lời nói vừa dứt, đột nhiên, yêu dị quái nhãn nhất động, từ trong đó, đột nhiên phun ra một đạo thanh quang, cùng phía dưới Thâm Uyên mây đen đụng chung một chỗ, oanh một tiếng tiếng vang lớn, đồng thời tan biến, tiêu tán với vô hình.
Dưới đáy Thâm vang lên một tiếng kinh hô:
- Yêu Luân Nhãn.
Rồi sau đó, Hắc sắc mây đen không ngừng lăn lộn, do dự không quyết, nhưng quá giây lát sau đó, đã từ từ bình ổn đi lại, cuối cùng, không tiếp tục một tia tiếng động phát ra nữa, tựa hồ tiêu tán như vậy.
Thấy trạng thái như vậy, Vương Lê Hoa nắm chắc cơ hội, quát to một tiếng:
- Đi.
Ôm lấy eo lưng Vũ Nghiên Nhi, thân hình khẩn cấp, như một đạo Lưu Quang bay nhanh qua.
Chỉ chốc lát sau, vạn trượng đen nhánh Thâm Uyên rốt cục bình an qua, thân hình hai người vượt qua vách đá đối diện, rất nhanh đại môn xuất hiện ở trước mặt hai người.
Vũ Nghiên Nhi lúc này hoan hỉ nhảy dựng lên:
- Chúng ta rốt cục đã tới, thật tốt quá, Vương ca ca thật là lợi hại a.
Nói xong, mặt mày sùng bái nhìn về phía Vương Lê Hoa.
Vương Lê Hoa cười một tiếng, nói:
- Chúng ta đi thôi.
- Ân.
Vũ Nghiên Nhi hiện tại vô luận Vương Lê Hoa nói cái gì, đều lập tức gật đầu, lúc này thân hình hai người nhất túng, trong nháy mắt biến mất ở phía sau đại môn, sau đó, Vương Lê Hoa bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, ngón tay có chút giương lên, Lê Hoa chi trong tay "Vèo" một tiếng bay ra, cái miệng của hắn xuất hiện một tia cười bí hiểm.
- Nói vậy, đám gia hỏa kia, sau khi nhìn thấy Lê Hoa chi này, coi như sợ hãi, cũng phải ngạnh chống đỡ bay qua đến đây đi, nếu đến, liền không cần về nữa, không có đối thủ làm bạn, nhân sinh chẳng phải là quá mức tịch mịch sao, lần này hành trình đoạt bảo, cũng quá mức vô vị.
- Cho dù cuối cùng thành công được bảo, ta cũng sẽ không có cảm giác thành tựu quá lớn, cho nên, ta muốn bằng thực lực chân chính, đánh bại ngươi, Tiêu Minh Nhạn, hy vọng ngươi sẽ không lùi bước. Nếu như vậy, liền làm ta thất vọng rồi.
- Tại phía trước, ta chờ ngươi đến.
Cười dài một tiếng, rồi sau đó, thân hình hai người chậm rãi biến mất, sau một lát, liền không thấy đâu nữa, mà trong lúc hai người xuyên qua Lê hoa chi chói mắt vo cùng, nếu ai đến đây đều có thể nhìn thấy.
Hai ngày sau.
Xông qua trọng trọng hiểm cảnh, có một lần, thậm chí thiếu chút nữa bị một đám con rối đánh thành trọng thương, nhưng hoàn hảo chạy thoát ra. Vương Lê Hoa cùng Vũ Nghiên Nhi, rốt cục tìm được phương hướng chính xác, đi tới địa điểm kỳ quái này.
Đây là một cái tuyệt địa, đi vòng vòng bốn phía toàn là đá mà thôi, bốn phương tám hướng, không hề có vết chân, cũng không có lộ ra cái gì.
Nhưng vạn trượng cao nhai, tựa như Vương Lê Hoa khả năng có thể phi qua sao? Mà nơi này ngay cả một con chim cũng không bay đến.
Bất quá, cột đá đáng sợ, lại nối thẳng phía chân trời, xuất hiện ở trước mặt hai người, trên mặt cột đá sừng sững đứng lao thẳng trời cao, mắt nhìn không thấy đỉnh, xoay quanh ngũ trảo Thần Long, long thân lân giống như, Thần vận Thiên Thành.
Ở trên đó, cách hơn mười trượng, cũng có một Thạch Kiếm chằng chịt không đồng nhất xuất ra, cho nên Thạch Kiếm sắp hàng, từ dưới lên trên, như cùng thang trời nhất dạng, thẳng hướng trời cao.
Bất quá những Thạch Kiếm này, càng đi lên cao khoảng cách lại càng tăng, hơn nữa địa điểm càng ngày càng quỷ dị, trước Thạch Kiếm rõ ràng nếu bay cao lên trời cao thì khoảng cách với long trụ sau lưng, càng ngày càng xa.
Hai người Vương Lê Hoa cùng Vũ Nghiên Nhi nhìn nhau một chút, phía trước hoàn hảo, thập phần đơn giản, khoảng cách vài chục trượng, tùy ý liền có thể bay lên, nhưng đến cuối cùng, hai người nhìn về Thạch Kiếm, trong lúc đó, cách xa nhau ba trăm sáu mươi trượng này có thể bay qua sao?
- Nơi này, là địa phương nào?
Hai người trợn mắt hốc mồm, hai mặt nhìn nhau:
- Chẳng lẽ, muốn qua long trụ này chính là phải đạp Thạch Kiếm bay lên sao. Điều này sao có thể?
Liền ngay cả Vương Lê Hoa kiến thức rộng rãi, lúc này, cũng không khỏi cảm có tâm mà lực không đủ, tình huống như thế, tại Vạn Xà uyên trước đây, hắn cũng chưa từng thấy. Vạn Xà uyên mặc dù hiểm, nhưng tóm lại có cơ hội vượt qua, nhưng long trụ này Vương Lê Hoa ngay cả dũng khí bay lên cũng đều không có.
Bởi vì hiện tại hắn nhìn thấy, lúc này căn bản không có khả năng làm được.
…
Hai người Vương Lê Hoa, Vũ Nghiên Nhi, đã sớm không thấy bóng dáng.
Mà trước Vạn Xà uyên, ba người Tiêu Minh Nhạn, Ngô Xà, Tiết Diêm Sơn, nhìn trên vách đá đối diện Lê hoa đoản chi, trong lòng sôi trào như hồng thủy dậy sóng.
- Làm sao bây giờ, Vương Lê Hoa đã qua, mà chúng ta, có nên mạo hiểm như vậy hay không?
Trong lòng các loại tạp vị, các loại ý nghĩ, lúc này tiến lên, lùi bước, sinh mệnh, tử vong… Vào lúc này, trong lòng ba người, có các loại suy tư, đắn đo.
Bỗng nhiên, sắc mặt Tiêu Minh Nhạn quyết tâm, trong lòng có quyết định.
- Vương Lê Hoa có thể qua, chẳng lẽ ta Tiêu Minh Nhạn, liền không thể sao?
- Cho dù chết, cũng không có lui bước.
- Lần này lùi bước, cuối cùng ta không có khả năng theo được kịp cước bộ Vương Lê Hoa, nếu như vậy có thể sống trở về, ta có thể cam, có thể nguyện sao?
- Mà tiến lên trước một bước này, cũng chưa chắc đã nhất định tử vong, chỉ cần thành công, từ đó về sau, Tâm ma tiêu hết, ta ngày sau hướng đạo chắc chắn sẽ tiến thêm một bước, đặt chân lĩnh vực càng cao hơn, cũng không phải không có khả năng.
- Cuối cùng, Kỳ Thiên Chi Lệnh liền có thể vào trong tay ta, có vật ấy nơi tay, ta có thể đột phá cảnh giới, cũng không phải không có khả năng.
- Kỳ Thiên Lệnh, Kỳ Thiên Các, dạng Địa phương này, dạng Bảo vật này, ta như thế nào có thể bỏ qua sao?
- Cùng với cuộc sống tầm thường, không bằng liều chết đánh cuộc, Thái Dương Thánh Điện mấy trăm năm không có xuất qua một vị Huyền Vương cường giả, nhưng ta có thể đạt tới cảnh giới đó.
- Cái cảnh giới này cả Xích Mạc công quốc, cũng không có người nào tiến vào.
- Vương cảnh.
Với ý nghĩ này liên tục hiện ra trong đầu, ý nghĩ nguy hiểm phải lùi bước, đều bị đánh trúng tan thành mây khói. Vì một mục tiêu này, bỏ ra tất cả vốn liếng, đều là đáng giá. Trong lòng Tiêu Minh Nhạn, nhất thời sôi sùng sục lên, hắn không tiếp tục do dự nữa, hắn quay đầu nhìn về phía hai người Ngô Xà cùng Tiết Diêm Sơn, trầm giọng nói:
- Ta không lùi bước, các ngươi như thế nào?
Nói xong, ánh mắt gắt gao nhìn về phía hai người, xem câu trả lời, đem quyết định của bọn họ để có thái độ cùng với kết giao ngày sau.
Nếu như ngay cả một điểm dũng khí cũng không có, những người này cũng không đáng để Tiêu Minh Nhạn tiếp tục kết giao, mặc kệ thân phận hiển hách như thế nào, thực lực cao cường như thế nào, ngay cả một điểm sanh tử đều xông không qua, cả đời này, cũng không có khả năng tiến xa.
Ngô Xà nghe vậy, ánh mắt đầu tiên nhìn trên mặt Tiêu Minh Nhạn vòng vo nhất chuyển, tiếp theo, nhìn xuống vạn trượng hắc uyên bên cạnh, sau đó hắn chuyển mắt nhìn Lê Hoa chi, hốt nhiên, hắn nhoẻn miệng cười, ha ha nói:
- Tiêu huynh muốn đi, Ngô Xà mặc dù bất tài, làm sao dám lùi bước, tự nhiên bồi Tiêu huynh một lần.
- Ha ha, ha ha, hảo.
Tiêu Minh Nhạn ầm ĩ cuồng tiếu, cũng không khỏi đối với Ngô Xà nhìn với cặp mắt khác xưa, chính hắn cũng đã trải qua một phen tâm lý mãnh liệt ba động, đấu tranh mới quyết định ý tưởng này, không tưởng Ngô Xà so với hắn càng dứt khoát hơn, đưa ra quyết định, cũng càng kiên định hơn.
Điều này làm cho hắn, trong lòng không khỏi đối với Ngô Xà kính nể hơn, nhưng mơ hồ sợ hãi cũng nhiều hơn. Nhưng chỉ là lúc này, hắn tự nhiên sẽ không nhiều lời.
Lúc này hắn còn muốn mượn lực của Ngô Xà, đến đối phó Vương Lê Hoa, cho nên, Ngô Xà không có lùi bước, đối với hắn mà nói, tuyệt đối là một tin tức tốt.
Rồi sau đó, hắn quay đầu nhìn về phía Tiết Diêm Sơn, hỏi:
- Ngươi lựa chọn quay đầu lại rời đi, hay cùng chúng ta cùng đi qua vạn xà Thâm Uyên?
- Ta… Ta…
Nghe thấy Tiêu Minh Nhạn cùng Ngô Xà nói, lúc này Tiết Diêm Sơn sắc mặt biến trắng, ánh mắt nhìn về phía dưới Thâm Uyên, ánh mắt co lại.
Truyện khác cùng thể loại
84 chương
36 chương
48 chương
81 chương
57 chương
982 chương
750 chương