Vô Tận Kiếm Trang

Chương 498 : Ngũ Cực Linh Hà.

Dù sao thương thế này sớm điều trị một phần thì tốt mọt phần bằng không để lâu sẽ rất nặng. Đã gặp chuyện này tuy Diệp Bạch không phải là người tốt gì nhưng có thể giúp đỡ hắn vẫn tận lực. Sau một lát thấy nữ đệ tử kia không còn đáng ngại, tuy còn lâu mới có thể khôi phục được như cũ nhưng đã có Diệp Bạch trợ giúp nàng không còn nguy hiểm nữa. - Cám ơn. Bạch y nữ đệ tử của Linh Lung tiểu trúc kia sắc mặt trở nên hồng hào mà nhìn hắn, thấp giọng nói lời cám ơn, tràn ngập cảm kích. Hiển nhiên nàng cũng biết nếu như không có Diệp Bạch xuất hiện chỉ sợ bốn người các nàng cũng không qua nổi đêm nay. Bởi vậy nói Diệp Bạch là ân nhân cứu mạng của các nàng cũng không quá chút nào, hiện tại lại còn vận công chữa thương giúp. Diệp Bạch cười cười nói: - Không cần khách khí. Sau đó hắn lập tức đứng dậy đi tới trước mặt của Bạch Hàn Nhã. Bạch Hàn Nhã cũng không câu nệ mà gật nhẹ đầu nói: - Đã làm phiền. Diệp Bạch kinh ngạc nhìn nàng một cái rồi lập tức cười nói: - Chuyện nhỏ thôi. Bạch Hàn Nhã cười cười không nói thêm gì. Lúc này Diệp Bạch không còn bất kỳ điều băn khoăn gì nữa, hắn lập tức đặt tay lên trên lưng của Bạch Hàn Nhã. Thân thể của Bạch Hàn Nhã rõ ràng cương lên một chút, sau đó mới trầm tĩnh lại. Mà Diệp Bạch nhanh chóng phát giác ra, bất quá hắn cũng biết lúc này tốt nhất là làm cho đối phương đừng xấu hổ, hắn khoanh chân ngồi dậy, song chưởng khẽ nâng lên. Lúc này Diệp Bạch phát hiện ra huyền khí khi tiến vào được nàng hấp thu rất nhanh, Bạch Hàn Nhã lúc này không trầm tĩnh được, Diệp Bạch khẽ cau mày trầm thấp nói: - Giữ vững tâm thủ thần, buông tất cả mọi tạp niệm, dẫn đạo huyền khí, luyện hóa đan dược. Bạch Hàn Nhã sau khi nghe thấy thanh âm của Diệp Bạch thì nhất thời liền ổn định tâm thần lại, dựa theo lời nó của Diệp Bạch mà buông bỏ tất cả mọi cảm giác bên ngoài, đắm chìm trong thế giới của mình. Lúc này nàng mới biết thương thế của mình rất nghiêm trọng. Lúc này nàng dùng ý niệm của mình khống chế dược lực mà vận hành, thương thế chuyển biết rất nhanh, tuy chưa đạt tới trạng thái bình thường nhưng khôi phục lại thì đã không còn trở ngại. Thấy như vậy, Diệp Bạch liền thu tay lại, Bạch Hàn Nhã ngây ngốc ngồi tại chỗ, kiểm tra quần áo trên người. Sau khi bàn tay của Diệp Bạch rời đi, lúc này nàng mới thở ra mốt hơi, thân thể buông lỏng xuống, vừa rồi nàng miễn cưỡng đạt tới cảnh giới vô tạp vô niệm, vận hành huyền khí, sau khi đã ổn định nàng đưa mắt nhìn về phía Diệp Bạch, lộ ra một vẻ cảm kích. Diệp Bạch cười lắc đầu, ý bảo nàng thu liễm tâm thần lại mà vận công. Sau đó hắn đi qua một bên, tới trước thi thể của người áo đen. Bạch Hàn Nhã thấy Diệp Bạch rời đi thì không nghĩ lung tung nữa mà phục hồi tinh thần lại, từ từ nhắm mắt lại, cố gắng đem đám huyền khí mà Diệp Bạch lưu lại dẫn động khắp cơ thể, luyện hóa dược lực. Ở bên kia. Diệp Bạch đến trước thi thể của người áo đen mà ngồi xổm xuống, bắt đầu tìm tòi. Người áo đen này sử dụng một thanh lam bạch sắc trường kiếm, tên goi là Thất Tinh Thủy Hoàng Kiếm là một thanh kiếm tam giai đỉnh cấp hệ thủy, vô cùng khó kiếm, Diệp Bạch không hề do dự mà thu vào. Theo đó trong kiếm trận Diệp Bạch hiện nay đã có thêm một thanh lợi khí, tổng số huyền binh tam giai đã đạt tới mười sáu thanh, con số này đừng nói là ở Tử Cảnh Cốc, cho dù là cả Vô Sương Quốc, thậm chí là Lam Nguyệt công quốc cũng là con số kinh người. Nhất là trong đó còn có rất nhiều tam giai trung cấp, tam giai trung cấp, tam giai đỉnh cấp cùng với một thanh tứ giai đê cấp. Ngoại trừ thanh kiếm này, Diệp Bạch tìm ở trong quần áo của người áo đen thì phát hiện có một cái túi da, bên trong có chữa những mũi Tam lăng phi tiêu, rõ ràng là ám khí của người này. Loại vật này hại người hại ta đối với Diệp Bạch không có tác dụng gì, sử dụng nó cũng không được mà bán cũng không được, cho nên Diệp Bạch liền thúc giục huyền khí đem nó biến thành một đống sắt rồi giơ tay lên phá hủy. Tiếp theo là một cái hộp ngọc tứ phương, cùng với cái hộp ngọc chứa Tử Hà Nguyên Quang thảo của Diệp Bạch thì giống nhau. Diệp Bạch không hề khách khí mở nó ra xem có gì. Hộp ngọc thứ nhất chính là một cây cỏ màu đỏ, cũng chính là linh thảo tứ giai đê cấp Xích Hỏa giao long. Giá trị của linh thảo này chắc chắn là ở trên trời, Diệp Bạch động tay cất nó vào trong giới chỉ. Chiếc hộp ngọc thứ hai chính là một trái cây màu lục sắc, trong suốt long lanh, hương khí xông vào mũi. Diệp Bạch hơi động sắc mặt. -Tứ giai trung cấp, Bích Nguyên trân quả, thứ hiếm có như vậy không ngờ lại ở trong người của người áo đen. Thứ này mình giữ lại sau này dùng chắc chắn là có chỗ tốt. Diệp Bạch lập tức thu nó vào trong Tam Mãng tuyết giới, ánh mắt nhìn về phía hộp ngọc thứ ba. Hộp ngọc thứ ba được phong ấn bởi một đám ngũ sắc, vô cùng quỷ dị. Hai thứ ở trong hai hộp ngọc trước đã khiến cho Diệp Bạch vô cùng kinh ngạc, nhìn thấy hộp ngọc thứ ba này, hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng được, trong người của một huyền sư đỉnh cập lại mang nhiều bảo vật trân quý như thế. - Ngũ Cực Linh hà, đây chính là thiên hạ chí bảo tu luyện huyền quyết thuộc tính, có thể đạt tới ngũ cực, thật là hiếm có. Có thể nói vật này trân quý vô cùng nhưng tu luyện cũng vô cùng không dễ bởi vì tốc độ của nó sẽ vô cùng trở nên chậm chạp, tuy nhiên một khi thành công uy lực tạo thành sẽ kinh thiên động địa, có thể phát triển không gian, phương thức chiến đấu, thay đổi quỷ dị, vô cùng khó đoán, là một chí bảo để tăng cường chiến lực. Những vật như thế vô cùng thưa thớt, chỉ có một số tu sĩ cơ duyên xảo hợp mới cso được Ngũ Cực thuộc tính sau đó đã trở thành cường giả một phương. Trên người của người áo đen này có vật quý hiếm như thế Diệp Bạch thật sự không tưởng tương nổi, chỉ là mặc kệ hắn có được bằng cách nào Diệp Bạch đều không khách khí mà thu vào. Linh vật như thế giá trị không hề dưới một linh bảo đê cấp, có tiền cũng không mua được.