Vô Tận Kiếm Trang
Chương 480 : Long Hình thạch mộ.
Tiến vào trong thạch mộ, Diệp Bạch chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, một sát ý không thể hiểu nổi thấu vào trong đầu của hắn, may mà tinh thần lực của hắn cứng cỏi hơn nữa đã đột phá tới tầng thứ ba, Diệp Bạch hơi vận chuyển Bạch Thủ Thái Huyền Kinh đã hóa giải được.
Nhưng cho dù như thế hắn vẫn không kìm được mà toát ra mồ hôi lạnh, ngôi mộ này thật là quỷ dị.
Ở trong mộ huyệt nửa ngày, cuối cùng Diệp Bạch cũng cắn răng trực tiếp đi về phía thanh âm phía trước mà đi tới.
Diệp Bạch tuy trời sinh tính tình lãnh đạm nhưng trong lòng lại có một luồng ngạo khí, không chịu thua thường nhân.
Nếu như không phải là nghe được thanh âm đối thoại phía trước thì nhất định hắn sẽ lựa chọn rời đi không mạo hiểm, nhưng đã có người phía trước tiến vào thì hắn không ngăn nổi hiếu kỳ của mình.
Ở trên đỉnh đầu, sao đầy trời, quỷ dị ở trên không trung, trong mộ địa truyền tới một khí tức rét căm, sương mù bao phủ kéo dài không tiêu tan.
Tràng cảnh này có rất nhiều yêu dị, tuy nhiên Diệp Bạch vẫn chưa phát giác ra.
Diệp Bạch cứ như vậy tiến lên, rất chậm rất chậm, đến cuối cùng ba tòa mộ cũng hiện rõ ràng trước mặt hắn hơn một chút.
Diệp Bạch sợ bị người khác phát hiện cho nên tiến gần tới trung tâm tòa mộ, lặng yên tăng thêm pháp quyết cho mình, sau đó hắn ổn định hô hấp, cố gắng không để phát ra thanh âm gì, huyền khí khu động.
Càng đi về phía trước, Diệp Bạch càng thêm chú ý, càng cố gắng không phát ra động tĩnh gì, cuối cùng hắn cũng tiến tới gần mộ.
Diệp Bạch cuối cùng cũng tiến tới gần trung tâm mộ, sau đó hắn đưa mắt nhìn về phía trước.
Ở trước mặt hắn hiện ra một cảnh tượng khó thể nhìn thấy trên thế gian, vượt xa tâm trí của thường nhân, Diệp Bạch nhìn thấy thì đồng tử co rút lại.
Ba tòa mộ hình rồng giống như là tam giác ở phía trước, vây quanh chính là dạ minh châu, trông rất sống động.
Một khí tức thiên cổ ngất trời xuyên thấu ba đường thạch long này hiện ra trước mặt Diệp Bạch.
Sau long mộ tử khí xoay ở trên không, giống như là ánh trăng chiếu khắp đại địa, vô cùng kỳ dị.
Tám gã huyền sư khác nhau hiện ra hai bên mộ, mà hai bên Diệp Bạch đều nhận ra.
Bên trái chính là lục y lão giả lĩnh đội cùng với Kim bào thanh niên, đứng phía sau là một lão giả một đen một trắng, giống như hắc bạch vô thường ở trong địa phủ.
Trên người Lục y lão giả có một con chim nhạn màu kim sắc trông rất sống đông, đôi mắt tựa như là ma trơi ở trong đêm tối, u lục rét lạnh.
Da của hắn tái nhợt khô quắt phảng phất như là xác khô, mười ngón tay giống như là móng vuốt diều hâu, cứng ngắc giống như là đúc bằng sắt, tay trái của hắn mang theo một phương giới bằng sắt, trong đêm tối lấp lóe quang mang.
Người này chính là Lục lão, một trong ba đại cung phụng của Kim Nhạn cung đã tiến nửa bước vào huyền tông.
Mà người bên cạnh của hắn chính là thiếu chủ của Kim Nhạn cung, U Tà Trương Đạo minh, tuy thực lực của hắn không cao mới đạt tới cảnh gới huyền sĩ cao cấp đỉnh phong nhưng có một khí tức vô cùng đáng sợ.
Mà ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm về phía trước, tựa như là độc xà trong bóng đêm, thỉnh thoảng có ánh sáng lấp lóe.
Chỉ là thiếu niên A Quỷ ở phía sau của hắn không rõ bóng dáng đâu, không biết là đi ở nơi nào. Chỉ là Diệp Bạch đoán chừng, lúc tiến vào truyền tống hai người đã thất lạc nhau.
Còn lại là người của Lưu Tinh tông.
Lĩnh đội đệ tử của Lưu Tinh tông là Trương Lưu Tinh, đứng thứ tư trên phẩm kiếm bảng, có thực lực huyền sĩ đỉnh cấp sơ đoạn, trên khuôn mặt của hắn luôn có một nụ cười mỉm, dù ở trong hoàn cảnh nào thì nụ cười mỉm của hắn cũng không hề giảm xuống.
Trương Lưu Tinh mặc một bộ đồ màu trắng, khí chất vô cùng thanh nhã, đôi mắt lóe sáng.
Ở bên cạnh chính là trung niên thư sinh nho nhã kia, thân phận có vẻ rất tôn quý.
Giờ phút này khuôn mặt của hắn trở nên ngưng trọng nghiêm nghị, vẻ lạnh nhạt không còn thấy nữa, trong tay hắn mở ra một quyển kim sắc, lộ ra kim quang chói mắt.
Hiển nhiên đối với bốn người của Kim Nhạn cung kia hắn cũng cảm thấy một áp lực.
Phía sau của hắn còn có một lão giả tóc trắng của Lưu tinh tông, cũng không biết là tiến vào trong mộ khi nào.
Ngoại trừ bảy người này bên ngoài còn có một người đứng quan chiến, không nhúng tay vào nhưng thần sắc rất kỳ quái, ánh mắt không chuyển động, khiến cho người ta hiểu rõ người này tuyệt đối không đáng tin cậy, nếu có cơ hội hắn sẽ giải quyết cục diện.
Người này không phải ai khác chính là đệ tử lĩnh đội của càn Khôn môn, trong tay y cầm một cây thiết địch, hiển nhiên cũng là một một binh khí kỳ môn, hắn cũng có thực lực huyền sĩ đỉnh cấp đỉnh phong.
Càn Khôn Môn, Lưu Tinh tông, Kim Nhạn cung tổng cộng là tám người, ngoại trừ hai gã đệ tử trẻ tuổi thì còn lại sáu người tất cả đều là huyền sư đỉnh cấp, bọn họ tụ tập ở đây khí thế dương cung bạt kiếm, hiển nhiên có dị bảo gì mới khiến bọn họ trở nên như vậy.
Diệp Bạch theo ánh mắt của bọn họ mà nhìn thì liền hiểu nguyên nhân, quả nhiên ba huyệt đã mở ra, trong đó hai nơi đều trống không trong đó một chỗ có bạch quang bao quanh, huyền phù di đông, nơi nó có một quyển sách xanh nhạt bằng bàn tay, rõ ràng là một quyển bí kíp, mặc khác ở trong đó cũng có một bình ngọc màu đỏ.
Cuối cùng chính là một trường đao lam sắc, u tĩnh như nước, mang theo một sát khí khiến cho người ta kinh hãi, đây nhất định là một binh khí tứ giai, mà ở giữa chính là một cái hộp ngọc hình vuông, trên đó có ba đường đồ án không biết là cất giấu cái gì.
Bốn thứ này, bí kíp đan dược huyền binh và cái hộp thần bí kia đều là những vật không đơn giản, khó trách ba bên lại giằng co không ai nhường cho ai, hiển nhiên ai cũng vì vật mà động tâm, đồ vật bên trong chỉ cần mang ra cũng đủ khiến cho Lam Nguyệt công quốc bị chấn động, ba bên lúc này gặp há có thể buông tha. Một hồi đại chiến không thể tránh né được.
Vừa rồi thanh âm mà Diệp Bạch nghe tất nhiên là do tranh chấp của bọn họ phát ra.
Tình thế hiện tại Kim Nhạn cung có khoảng chừng bốn người chiếm ưu thế mà Lưu Tinh tông có ba người, yếu nhất chính là Càn Khôn Môn, hắn bề ngoài không để ý tới nhưng nếu Lưu Tinh tông và Kim Nhạn Cung đấu đến mức lưỡng bại câu thương thì hắn chính là ngư ông đắc lợi.
Cho nên Kim Nhạn cung và Lưu Tinh tông tuy giằng co nhau nhưng cũng đều phòng ngừa người bên ngoài.
Thấy trong trường có nhiều huyền sư đỉnh cấp như vậy, thậm chí còn có hai vị cường giả bước nửa bước vào cảnh giới huyền tông, Diệp Bạch rùng mình lặng yên quan sát, ngay cả hô hấp cũng không phát ra.
Không khó tưởng tượng, một huyền sĩ đỉnh cấp như Diệp Bạch bị phát hiện cho dù có phi hành kiếm trận cũng không thể đột phá ra khỏi đại phương này, dù sao ba bên này không giống như là âm thú, hơn nữa đối phương còn có nhiều người, nếu như bao vây mà đánh thì tình huống sẽ vô cùng nguy hiểm.
Lúc này Diệp Bạch ngay cả lui về phía sau cũng không dám sợ rằng không cẩn thận sẽ phát ra thanh âm, tràng diện hiện tại giống như một cây diêm đang rất nóng, hết sức căng thẳng.
Diệp Bạch lúc này chỉ có thể ẩn nấp, nếu như rời đi, trong lòng hốt hoảng, chỉ sợ trước khi chạy đã phải chết.
Về phần đoạt bảo, bốn vị huyền sư đỉnh cấp còn có hai vị bước nửa bước vào huyền tông kia thực lực rất mạnh, mặc dù bảo vật kia rất tốt nhưng Diệp Bạch cũng không hi vọng.
Đương nhiên nếu như thật sự có cơ hội hắn cũng không bỏ qua.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
318 chương
150 chương