Vô Tận Kiếm Trang

Chương 438 : Kinh biến.

Ở trong kiếm thạch, các huyền binh cũng rung động, tựa hồ như là muốn thoát ra ngoài, hướng về phái cửa sổ mà bay đi. Thanh Thập Phương Phổ Hoàng Kiếm Diệp Bạch vừa có được đã thay thế Kim Phong Tế Vũ Kiếm trở thành thanh kiếm thứ nhất trong những huyền binh, nhưng cũng phát ra thanh âm tranh tranh. Mười đầu ngón tay của Diệp Bạch phát ra quang mang lam sắc, ánh mắt của hắn ngưng tụ, ngón tay ngưng động, nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng thực tế thì rất nhanh. Chỉ thấy trong mười ngón tay của hắn, lam quang đan vào, giống như là một bức tranh sơn thủy, trong chốc lát một cấm pháp trận hiện ra trước mặt hắn. Ánh mắt của Diệp Bạch bình tĩnh vô cùng, hắn dùng một tốc độ nhanh nhất, đem cấm pháp trận trùm lên trên kiếm thạch. Từ từ, di động trong kiếm thạch ngày càng yếu ớt, cuối cùng cũng đã bình tĩnh, không còn một thanh kiếm nào muốn bay ra nữa. Lúc này Diệp Bạch mới hít một hơi, thần sắc trở nên bình tĩnh. Lần trước đó tám thanh kiếm bay ra đã là điều bất ngờ với Diệp Bạch, hắn trở tay không kịp, không có phòng bị, nhưng lần này Diệp Bạch dĩ nhiên không để chuyện như vậy tiếp tục xảy ra. Diệp Bạch dùng cấm pháp trận phong bế kiếm thạch, khiến cho chư kiếm không cảm thấy được lực hấp dẫn từ bên ngoài nữa, không cách nào câu thông bọn chúng, cho nên bọn chúng trở nên yên lặng lại. Diệp Bạch hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, cảm thấy lòng mình trở nên vô cùng yên tĩnh, sau đó một lần nữa hắn mở mắt ra, nhìn về phía màn kiếm quang đang di động ngoài cửa sổ mà thả người đứng dậy, hướng về điểm phát sinh dị động mà tiến đến. Khi hắn rời khỏi, Hoàng Linh, Cốc Tâm Lan, Phó Băng Vũ cũng đã bừng tỉnh, các nàng nhìn thấy Diệp Bạch đều đồng loạt đi tới. Trên đường đi số người gia nhập vào càng nhiều. Hoàng Linh và Cốc Tâm Lan cũng nhìn thấy rất nhiều người đi về phía bên này. May mà Diệp Bạch cũng sóng vai ba người đi, sau một lát ba người liền tăng tốc. Trên đường đi, Diệp Bạch nghe thấy rất nhiều thanh âm kinh hô, gắt gao, đè bội kiếm ở lưng tuy nhiên vẫn có rất nhiều phi kiếm không ngừng rung động. Trong đám người có những người bị phi kiếm bay ra, từ phía sau lưng áo hóa thành từng đạo cầu vồng biết mất ở trên không trung, những chủ nhân của phi kiếm đó kinh sợ đuổi theo. Kiếm thạch trong tay áo của Diệp Bạch cũng có dấu hiệu không ổn định, Diệp Bạch đành phải thêm một tầng cấm pháp trận nữa mới yên ổn. Sau một lát, bốn người bọn họ cũng đã tới địa điểm cần tới. Tuy nhiên cảnh tượng sau đó khiến cho bọn họ không dám tin. Ở trên bầu trời, trên mặt đất trong sơn cốc, trên lầu các đều là bóng người, tất cả đại tông môn đều có người xuất hiện, thậm chí những tông môn không có mặt trong đại hội phẩm kiếm thời khắc này cũng có mặt. Trong hư không có những người lăng không đứng trên huyền phù, nguyên một đám khí tức cường đại khiến cho người ta khiếp sợ, mỗi người có thực lực ít nhất cũng là huyền sư đỉnh cấp, Mặt khác còn mười mấy người thì phân tán, khí tức còn mạnh hơn cả huyền sư đỉnh cấp, Diệp Bạch biết rằng đây là những đầu lĩnh đại nhân vật của các đại tông môn, mỗi người đều tiến vào huyền sư đỉnh cấp rất sâu, bước nửa chân vào bình cảnh huyền tông. Trong đó có một đạo nhân ở góc đông nam mình mặc tử gấm không giận mà có uy, thân hình cường tráng, bờ mi đỏ thẫm. Cả người hắn đứng ở nơi đó giống như một tòa núi, ở phía sau hắn có một đạo bạch sắc trường kiếm hiện ra, lăng không ở đó, chiếu rọi không gian xung quanh. Tử y trung niên này chính là cốc chủ của Bái Kiếm cốc Thẩm Ngạo Thiên, năm nay hắn đã sáu mươi tuổi, vì có thể sống an nhàn sung sướng, mỗi ngày dùng không biết bao nhiêu dược liệu cho nên thực lực càng trở nên cường đại, huyền khí tu luyện càng thâm sâu, dung mạo cũng không thay đổi nhiều vẫn giữ vững tư thái của một người trung niên. Diệp Bạch cảm giác được đạo kiếm của người này vô cùng khủng bố và cường đại. Hắn có cảm giác một người này chống đỡ giống như là trường giang sóng lớn, kiếm khí uy mãnh. Cốc chủ của Bái Kiếm cốc uy mãnh như vậy, khó trách có người gọi lão là Liệt Thiên Kiếm thần. Liệt Thiên Kiếm thần Thẩm Ngạo Thiên cùng với thanh kiếm tứ giai đê cấp Liệt Thiên Kiếm chấn động cả phía Đông Vô Sương quốc, không người nào có thể so sánh, cho dù là cốc chủ của Tử Cảnh Cốc Túc Hàn Sơn xem ra cũng chỉ mạnh hơn một chút mà thôi. Nhưng ở phía đông thì không ai sánh được với lão. Chỉ là lúc này, thần sắc của Liệt Thiên Kiếm thần lại trở nên hơi kinh sợ, vẻ mặt như vậy rất ít hiện ra ở cốc chủ Bái Kiếm cốc. Tuy nhiên Diệp Bạch nhìn theo ánh mắt của Thẩm Ngạo Thiên thì đừng nói là lão mà cho dù là bất cứ ai gặp phải tình huống như vậy cũng phải lộ vẻ như thế. Phía trước tất cả mọi người lúc này chính là tứ giai cấp địa, Bái Kiếm các. Vô luận là ai tới gần Bái Kiếm Các đều bị giết chết, không phân biệt thân sơ, nhưng giờ phút này, tòa Bái Kiếm Các đã sụp đổ ầm ầm, mộc lâu bị tàn phá thành từng mảnh nhỏ. Hơn mười thanh quang lóe mắt, hiện ra, mỗi thanh kiếm đều là thần kiếm cái thế một cự đại cấm không pháp trận lóe ra u lam quang mang, chiếu lên trên bầu trời. Thoạt nhìn vài chục thanh trường kiếm này hẳn là bố trí một kiếm trận vô cùng khủng bố. Diệp Bạch kinh ngạc há hốc mồm ra, đừng nói là hắn, giờ phút này những người ở đây thấy cảnh tượng như vậy cũng đều trừng cả đôi mắt. Đệ nhất cấm địa của Bái Kiếm cốc bị phá hủy, lộ ra một Cấm Không pháp trận, có vài chục thanh kiếm không biết phẩm giai vô cùng kỳ diệu, những thanh kiếm này sắp thành một kiếm trận vô cùng kỳ dị, đem những phong ấn phá tan. Trong truyền thuyết cấm địa Bái Kiếm các phong ấn một thanh kiếm vô thượng ma binh, ai tới gần là chết, nhưng hiện tại xem ra không đúng, Vô thương ma binh sao? Hiện tại mười thanh kiếm kia tọa ra một khí tức thanh thanh, hiển nhiên là kỳ binh khó gặp. Nếu quả thật là tà binh thì Cấm Không Pháp trận kia phải có ma khí xâm nhập vào mới đúng. Hiện tại những người có đầu óc đều hiểu ra, Bái Kiếm các nhất định là che giấu những thanh trường kiếm này mà dùng Cấm Không pháp trận.Mà Cấm Không pháp trận phong ấn một bí mật trọng yếu gì đó. Nhưng mà bí mật gì mà phải dùng thủ bút lớn như vậy, phải dùng cả một tòa Bái Kiếm các để che giấu? Dùng mười thanh thần binh cổ kiếm để tạo ra kiếm trận?