Vô Tận Kiếm Trang

Chương 435 : Phẩm kiếm bảng. (3)

Nhìn thấy Diệp Bạch mang thanh côn kiếm quay trở về, Tiết Thần Tinh liền nở ra một nụ cười lạnh, trong thanh âm có một vẻ chê cười. Những người khác thì nhìn Diệp Bạch có người lộ ra vẻ thương cảm, thậm chí vui mừng vì hắn gặp tai họa. Chỉ có Lam Hải Như, Quách Thiên Thiên, Thẩm Họa Yên chúng nữ, còn Quan Đạp Tuyết là đối với Diệp Bạch thì đồng tình. Mà Phó Băng Vũ Cốc Tâm Lan, Hoàng Linh bởi vì tin tưởng Diệp Bạch, tuy cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không lo lắng. Hoàng Linh Cốc Tâm Lan, hai người còn có một suy nghĩ: - Diệp đại ca chọn thanh kiếm này tự nhiên là có lý do riêng, không cần phải lo lắng cho huynh ấy. Về phần Cốc Tâm Hoa khi nhìn thấy Diệp Bạch quay trở về thì nhàn nhạt nói một tiếng: - Trở về thì tốt rồi. Mà Diệp Bạch cũng không nói gì, chỉ hướng về phía Cốc Tâm Lan, Hoàng Linh hai người mà khẽ gật nhẹ đầu rồi im lặng. Ánh mắt của hắn nhìn về phía trên đài, đối với những tiếng cười nhạo xung quanh hắn coi như là gió thoảng qua tai, không hề cảm thấy xao động. … Huy Đình Kiếm được Diệp Bạch bỏ đi, liền được đệ tử của Lưu Tinh Tông Trương Lưu Tinh cầm lấy. Bạch Hổ quốc Lưu Tinh Tông có một thân pháp lưu truyền hậu thế, hai chữ Lưu Tinh chính là để chỉ bí truyền tuyệt kỹ Thệ Vấn Lưu Tinh thân pháp của bọn họ. Thệ Vấn Lưu Tinh Thân pháp chính là một huyền kỹ thân pháp lục giai đỉnh cấp cùng với Tam Hoa Loạn Trụy Pháp của Tử Cảnh Cốc nổi danh cùng nhau, chỉ là tốc độ của nó vô cùng thiên biến vạn hóa. Mà Trương Lưu Tinh chính là đệ tử hạch tâm đệ nhất của Lưu Tinh tông hắn có thể học được bộ thân pháp này cũng không có điều gì kỳ quái, không phải là nguyên nhân quan trọng nhất. Nguyên nhân quan trọng nhất chính là hắn là người chú ý tới Diệp Bạch nhất, bởi vậy khi thấy Diệp Bạch bỏ qua Huy Đình kiếm, hắn tựa như là cơn gió nhanh chóng lấy thanh kiếm này đi, sau đó lập tức nhảy xuống đài cao, không thèm liếc nhìn vào trong hộp kiếm. Cảnh tượng này khiến cho người khác cũng giật mình, mà Diệp Bạch mặc dù xuất thân từ Tử Cảnh Cốc nếu như lẽ thường suy đoán thì sẽ phái ra đệ tử tinh anh, tuy nhiên khi Diệp Bạch lên đài thì giám kiếm giống như một trò đùa, cuối cùng lấy một thanh kiếm hình côn đi xuống đài, mọi người đối với trình độ giám kiếm của Diệp Bạch đều không tin tưởng. Bởi vậy chuyện người khác muốn cướp là không thể, tuy nhiên Trương Lưu Tinh lại đối với thuật giám kiếm của Diệp Bạch thì lại tin tưởng không nghi ngờ, thậm chí ngay cả hộp kiếm cũng không mở ra, trực tiếp ôm lấy mà nhảy xuống đài cao. Như vậy thì người khác không thể đuổi kịp, không thể cướp lấy hộp kiếm ở trong tay của hắn. Bởi vì phẩm kiếm đại hội có quy củ như vậy, mỗi người có một cơ hội, trước khi ba trụ hương hết nếu như đã chọn được một thanh kiếm mà mang xuống dưới đài thì những người khác cũng vô pháp tranh đoạt thanh kiếm này. Trương Lưu Tinh làm như vây khiến cho đôi mắt của Diệp Bạch sáng lên, không ngờ một thanh kiếm hắn bỏ qua lại được Trương Lưu Tinh tin tưởng như vậy. Tuy nhiên mặc kệ người khác khen chê thế nào, Trương Lưu Tinh cũng không để ý tới, hắn ôm hộp kiếm thản nhiên quay trở về chỗ ngồi, sau đó còn nhìn về phía Diệp Bạch mà mỉm cười gật đầu cảm tạ. Thấy cảnh tượng như vậy, Diệp Bạch cũng chỉ mỉm cười, hắn không hiểu tại sao Trương Lưu Tinh lại phá lệ thân cận với mình như vậy, thanh kiếm Huy Đình này hắn cầm xuống những người xung quanh xem đều thấy không vừa mắt, tuy nhiên cũng có nhiều người thấy vậy thì liền cảm thấy thú vị. …… Diệp Bạch, A Quỷ, Trương Lưu Tinh đều đã đi xuống dưới đài, ở trên đài những người còn lại đang tranh đoạt những hộp kiếm, nhất thời đã đến lúc kịch liệt. Mỗi người đều không cam hạ, nhanh chóng mở hộp kiếm ra, kiếm quang đủ màu sắc rọi lên, cũng có một số người mở ra nhìn thấy màu sắc biết rằng đó là một thanh kiếm không tệ, sợ rằng có người tranh đoạt mất nên nhanh chóng nhảy xuống dưới đài. Tuy nhiên vẫn còn có những người ở trên đài cẩn thận tuyển kiếm. Lúc này đã có thêm bốn người rời khỏi đài, ở phía trên chỉ còn lại năm người, theo thứ tự chính là thiếu nữ khăn trắng của Lãnh Noãn Điện, Tiết Tố Trúc của Linh Lung tiểu trúc, Trương Huyền Ngọc của Hồng Phấn Sơn trang và Hồng Huyền Thiên của Càn không Môn và Tiêu Hỏa Linh của Hỏa Linh thành. Năm người này thân phận tôn quý, mỗi người đều vô cùng xuất sắc, bọn họ không tùy tiện như những người khác, mỗi một thanh kiếm đều quan sát kỹ không bỏ qua. Thời gian từ từ trôi qua, ở dưới đài có một số người đã không kìm được, mà năm người kia vẫn không có động tĩnh. Thời gian một nén nhang đã hết. Trụ hương thứ hai đã được đốt hơn một nửa. Bỗng nhiên một tiếng rồng ngâm vang lên, đánh thức tất cả mọi người. Sau đó nhanh chóng bọn họ biết được dị động này phát ra từ thiếu nữ của Lãnh Noãn Điện. Giờ phút này trong lòng bàn tay của nàng đang cầm một thanh kiếm màu tím, tử quang xông lên trời, thanh kiếm này dài chừng ba thước sáu tấc, vừa nhìn đã biết nó vô cùng sắc bén. Cũng không biết nàng làm thế nào mà tìm ra thanh kiếm này, bài trừ cấm chế để nó hiện ra nguyên diện mục hiện ra trước mặt mọi người, hiển nhiên đây là một thanh kiếm bất phàm. Có một số người thấy vậy thì ham muốn, tuy nhiên nhìn thấy vẻ mặt lạnh lẽo của thiếu nữ Lãnh Noãn Điện thì sợ hãi, không dám tiến đến. Giống như Huy Đình kiếm trước kia ở trong tay Diệp Bạch, những người khác tuy bất mãn nhưng Diệp Bạch xuất thân từ Tử Cảnh Cốc, mãi đến khi hắn bỏ xuống mới có người dám xông lên mà lấy. Lực uy hiếp của tông môn chính là cường đại như vậy, cho dù phẩm kiếm này ở trên đài mang danh là công bình nhưng không ai dám đối với Lãnh noãn cung có ý định bất kính. Thiếu nữ che mặt này cũng cảm thấy kinh dị, nàng cũng không liếc nhìn đám người kia mà lui về phía sau, bọn Tiêu Hỏa Linh, Hồng Huyền Thiên đứng nguyên tại chỗ, không ai dám vọng động. - Hừ. Thiếu nữ che mặt hừ lạnh một tiếng, thu hồi huyền khí sau đó kiếm quang của thanh trường kiếm thu lại, Tử quang tiêu tán, sau đó thanh kiếm này hiện nguyên hình trước mặt mọi người, băng hàn rét thấu xương, hình thức tao nhã sâu thẳm đẹp hơn. Thoạt nhìn thanh kiếm này giống như được tạo thành từ một khối tử tinh, trong suốt lóng lánh, toát ra quang mang dưới ánh mặt trời. Thiếu nữ che mặt này tựa hồ đối với thanh kiếm vô cùng thỏa mãn, nàng thu kiếm vào vỏ, không chú ý tới ánh mắt của mọi người bốn phía mà nhảy xuống đài cao, trở về chỗ ngồi của mọi người Lãnh Noãn Điện. Đến bây giờ chỉ còn bốn người mà thôi.