Vô Tận Kiếm Trang
Chương 430 : Tiết Tổ trúc. (2)
Tâm tư của mọi người lúc này rất khác nhau, hoặc là lo lắng hoặc là chờ mong, vị giáo sư Bái Kiếm Cốc kia nhìn mọi người ở dưới đài, thấy mọi người đã đến đông đủ thì mới cất tiếng nói:
- Được rồi, mọi người đã tới đông đủ như vậy ta tuyên bố phẩm kiếm đại hội chính thức bắt đầu, quy củ thì mọi người đã nghe nói đến, thời gian phẩm kiếm là từ khi lên đài cho tới khi ba trụ hương được đốt xong. Nếu như mọi người vẫn không phát hiện ra, không tìm được thanh kiêm thích hợp thì có thể chọn đại một thanh mà đi xuống dưới đài.
Nói đến đây lão cười cười, nhìn ba mươi mốt người trước mặt mà thản nhiên nói:
- Cuối cùng có thể lấy được thứ gì tốt hay không là do các ngươi.
Tất cả mọi người không kìm được mà rùng mình, không ngờ chọn kiếm cũng hạn chế thời gian, có người hỏi.
- Lỗ chấp sự, những điều này ta hai người cùng nhìn trúng một thanh thì phải làm sao?
Ánh mắt của Lỗ Nhất Tĩnh nhìn về phía người phát ra tiếng đó, hắn lơ đễnh nói:
- Đây là đại hội phẩm kiếm, nếu như hai người cùng nhìn trúng một thanh kiếm thì dĩ nhiên là dùng trình độ phẩm kiếm để phân cao thấp, ở trước mặt mọi người nói minh bạch tin tức của thanh kiếm này, ai nói chuẩn xác nhất, biết đến nhiều nhất thì bảo kiếm này thuộc về người đó.
- Lỗ chấp sự, có thể nói cho mọi người biết phẩm giai cao nhất của các thanh kiếm này là bao nhiêu không?
Nghe như vậy tất cả mọi người đều dựng lỗ tai lên, câu hỏi này ai cũng muốn biết.
Không ngờ Lỗ trưởng lão lại mỉm cười thần bí:
- Cái này không thể nói cho các ngươi biết, đây là bí mật, nếu nói sớm cho mọi người thì sẽ có rất nhiều người bị kích động.
Tất cả mọi người đều ủ rũ, nhưng đúng lúc này Lỗ trưởng lão lại nói tiếp:
- Tuy nhiên.
Hắn kéo dài thanh âm từ từ nói:
Nhưng ta cũng có thể lộ ra một chút, lần phẩm kiếm đại hội này phần thưởng sẽ rất cao, lúc này trong tám mươi sáu thanh kiếm đó, cao hơn tam giai trung cấp đã lớn hơn năm thanh, về phần những thứ khác thì các ngươi đều tự xem, ta không thể nói cho các ngươi biết. Sau đó hắn lại nói tiếp:
- Lần phẩm kiếm đại hội lần trước, cao nhất chính là một thanh tam giai thượng cấp cổ kiếm, lúc đó lưu truyền khắp Vô Sương quốc, khiến cho vô số người hâm mộ, nếu như các ngươi có vận khí thì cũng có thể lấy được, xin mời mọi người lên trên đài.
Nghe thấy lời nói của Lỗ trưởng lão mọi người dưới đài đều xôn xao.
Tam giai thượng cấm cổ kiếm? Đây chính là thứ mà các trưởng lão môn phái mới có được, thần binh như vậy, trên đài phẩm kiếm cũng có sao?
Mà lúc này đã có một số đệ tử Bái Kiếm cốc mang lò hương tới, nhó một cây mộc hương.
Đồng thời tám chú kiếm sư của Bái Kiếm cốc mặc áo lam cũng hiện ra giữa đài, bọn họ chính là trọng tài cho kỳ phẩm kiếm lần này, mà trong đám đó cũng có đại sư lần trước Diệp Bạch gặp ở trong lò đúc kiếm.
- Quả nhiên là phần thưởng bất đồng, Công Bô lão nhân, lần này lão cũng đã là một chuyện tốt.
Trong đám người, có một người tóc đỏ trên quần áo dính đầy các vết mỡ, vết rượu, đôi tay khô gầy khiên cho người ta sợ hãi mở miệng nói.
Công Bố lão nhân cười ha hả, lão cũng không bất mãn mà vuốt râu mình nói:
- Còn chưa bắt đầu mà, Xích luyện lão nhân, lão cứ chờ xem.
Người gọi là xích luyện lão nhân liền cứng lại, Công Bố lão nhân cũng không để ý tới hắn nữa, ánh mắt nhìn về phía trên đài, miệng còn lẩm bẩm, không biết là nói cái gì.
Những người khác đều đưa mắt nhìn lên trên đài, xem những thanh niên kia giám kiếm.
Diệp Bạch cũng đi theo mọi người lên trên đài, hắn tuyệt đối không hề vội vàng, khi người khác xem, hắn đã tính trước, mình có Vọng Khí thuật, cho nên sớm muộn một chút cũng không có gì khác nhau.
Dù sao nếu dùng Vọng Khí thuật thì có thể lập tức nhận ra đâu là kiếm tốt, thời gian ba nén hương đủ cho hắn nhìn thấu từng thanh bảo kiếm. Nếu như không có Vọng Khí thuật, cho dù một trăm nén hương hắn cũng không nhìn ra điều gì.
Cho nên hắn tuyệt đối không hề lo lắng mà bảo trì tư thái, hắn không giống như những người bình thường, những người khác thì cầm kiếm trong tay, quan sát màu sắc còn hắn thì vẫn đứng yên.
Có một số thanh kiếm thì vô cùng hoa lệ, một số thanh thì thô sơ, tất cả đều là ngụy trang, mọi người đều biết rõ thuật Phong Khí thuật của Bái Kiếm cốc vô cùng nổi tiếng, bọn họ có thể phong ấn bảo kiếm, không cho kiếm quang bình thường toát ra, không có thực lực thì sẽ rơi vào bẫy không chọn được kiếm tốt.
Có người cầm trường kiếm trong tay mà khẽ gõ nhẹ, nghe thanh âm của kiếm, nếu như thanh âm trong trẻo du dương thì hơn phân nửa đó chính là hảo kiếm.
Cũng có người đưa thanh kiếm ra ánh nắng, quan sát phong mạo, đường vân của kiếm cẩn thận, nếu như là đường vân như nước chảy trôi không ngừng thì hơn phân nửa là hảo kiếm.
Mà cao thủ chân chính như A Quỷ và hắc y Nhật Nguyệt tông thì còn lợi hại hơn nhiều, Hắc Y của Nhật Nguyệt tông hiện tại đang cầm lấy một thanh trường kiếm đen kịt.
Ở chuôi kiếm có một luồng hỏa mang toát lên.
Chỉ thấy hắn cầm kiếm, tay phải khẽ vỗ nhẹ vào kiếm, trường kiếm không hề bị sứt mẻ, sau đó hắn một lần nữa nhắm mắt lại, tinh tế cảm nhận nửa ngày rồi bỗng nhiên rút kiếm vung lên.
Vút một tiếng một đạo khí phóng ra, sau nửa ngày mới tán đi, trong mắt hắc y thanh niên cuối cùng cũng hiện ra một vẻ tán thưởng.
Mà tên A Quỷ kia lại không hề do dự thúc dục huyền khí của mình, hung mãnh quán chú phách đạo cương liệt,
Một tiếng keng keng lên.
Ở dưới đài trở nên xôn xao, vài trưởng lão Bái Kiếm cốc không kìm được mà nhíu mày, chỉ là lúc phẩm kiếm không nói là không được quán chú huyền khí cho nên bọn họ cũng không nói gì.
Mà Công Bố đại sư ở trước mặt mọi người thì lộ vẻ ảo não, tuy đây cũng là một phương pháp giám kiếm nhưng mà nếu như chuôi kiếm không chịu nổi cường lực, bị nghiền nát thì sẽ trở thành một phế kiếm. Tuy nhiên bất kể thanh kiếm nào, một người không hiểu kiếm, chỉ cậy mạnh để sử dụng thì cho dù cầm một thanh kiếm tốt trong tay cũng là một chuyện đáng buồn.
Trong mắt sáu vị đại sư hiện ra một vẻ khó chịu, nếu là người nhà bọn họ đã sớm xông lên đài giáo huấn một phen, nhưng dù sao đối phương cũng là khách nhân của Bái Kiếm cốc, cho nên không thể xúc động. Cho nên tất cả chỉ có thể chán ghét nhìn về phía tên A Quỷ kia.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
318 chương
150 chương