Vô Tận Kiếm Trang
Chương 417 : Đài cao nhuốm máu.
Hàn tinh là một tài liệu có thuộc tính băng vô cùng trân quý, mà nhị giai hàn tinh hoàn toàn có thể chế tạo ra một thanh huyền binh nhị gaii đỉnh cấp, so với phàm binh thì hoàn toàn khác nhau.
Tài liệu khác nhau tạo ra huyền binh có phẩm chất khác nhau. Đương nhiên năng lực đúc kiếm cũng quyết định thanh kiếm mạnh hay yếu.
Tên đệ tử dẫn đường nhìn thấy biểu lộ của bọn người Diệp Bạch thì đắc ý chỉ về phía trước mà nói:
- Đây chính là tam giai trung cấp Xích Hỏa Tủy , giá trị không thể đánh giá được, một khi gia nhập vào kiếm thì có khả năng lớn tạo ra một thanh huyền binh tam giai trung cấp, vạn kim khó cầu. Bọn người Diệp Bạch nghe vậy thì quay đầu nhìn lại, quả nhiên trước lò luyện một bạch phát lão nhân đang đem một khối Xích Hỏa Tủy dung nhập vào một thanh trường kiếm, cuối cùng sau khi thành hình, thanh kiếm này đã lột xác trở thành một thanh huyền binh tam giai trung cấp hệ hỏa.
Tiếp theo Diệp Bạch lại được nhìn thấy nội đan của nguyên thú tam giai, Kim Linh hoa diệp nhị giai đỉnh cấp, tam giai trung cấp Đoạn Trường hồng nhưỡng, những tài liệu luyện khí này trải qua những thủ pháp đặc biệt, gia nhập vào trong thanh kiếm sẽ trở thành một huyền binh.
Trong đó nội đạn của Nguyên thú địa hỏa có màu đỏ sậm, tạo thành một thanh huyền binh tam giai đê cấp.
Mà nhị giai đỉnh cấp Kim lInh Hoa Diệp có hình phiến lá, vô cùng hiếm thấy, dung nhập vào kiếm xong tạo thành một thanh huyền binh nhị giai đỉnh cấp.
Còn Đoạn Trường Hồng nhưỡng bề ngoài tuy không có gì trân quý giống như là bùn đất nhưng cũng là một tài liệu luyện khí huyền binh tam giai trung cấp, đây là tài liệu luyện khí hệ thổ, vô cùng hiêm thấy, cuối cùng cũng luyện thành một thanh huyền binh hệ thổ, tam giai trung cấp Đoạn Trường Hồng Nhưỡng kiếm.
Nhìn thấy thanh kiếm này được đúc thành công, trong mắt Diệp Bạch toát ra hồng quang, hắn không kìm được mà thầm thở đài, hắn biết rõ ràng giá trị của thanh kiếm này khó có thể đánh giá, đừng nói là hắn chỉ có hai vạn huyền tinh, cho dù có nhiều hơn nữa cũng không mua nổi.
Cho nên Diệp Bạch chỉ có thể hâm mộ nhìn mà rời đi.
Tòa đúc kiếm cuối cùng bọn họ không đi vào, Diệp Bạch không muốn đi nữa, bọn họ rời khỏi hướng về phía đông của Bái Kiếm cốc.
Đột nhiên một sân rộng kỳ lạ hiện ra trước mặt Diệp Bạch, một dòng sông màu xanh vô cùng đẹp mắt chảy qua dưới chân cầu.
Nghe thấy tên đệ tử kia giải thích bọn người Diệp Bạch mới biết đây chính là Kiếm tuyền nổi tiếng của Bái Kiếm cốc, nước trong suối lạnh thấu xương, rất thích hợp để luyện kiếm.
Đi không xa tới một huyền cốc, ở đó có một luồng sương trắng vô cùng lớn hiện ra trước mắt Diệp Bạch, trong đó xuất hiện vô số thanh kiếm.
Đây chính là kiếm trì, một trong mười cảnh của Bái Kiếm ốc, về sau không biết vì nguyên nhân gì mà bị hỏng, tuy nhiên ở đây vẫn có y nguyên một trăm hai mươi sáu thanh cổ kiếm, trường kỳ túy luyện, trăm ngàn năm như một ngày.
Nghe nói đã có người nhìn thấy kiếm khí hình rồng ở đây xông lên trời, phi thiên mà đi.
Chỉ là đây dù sao cũng là truyền thuyết, đệ tử Bái Kiếm cốc khôn dám tới gần đây, bởi vì kiếm trì này lạnh tới tận xương tủy, những đệ tử bình thường không thể tiến tới gần được, nếu không cũng sẽ bị đông cứng thành băng, chỉ có cường giả vượt qua cảnh giới huyền sư mới có thể miễn cưỡng tiến vào.
Cũng chính vì truyền thuyết kỳ lạ đó mà kiếm trì này mới danh chấn thiên hạ, trơ thành một trong mười cảnh tượng đẹp nhất ở Bái Kiếm cốc.
Bọn người Diệp Bạch đứng ở xa xa cách khoảng trăm trượng về phía Kiếm trì, tất cả đều cảm thấy hàn khí toát lên, một lúc sau bọn họ rời đi tới một đài cao.
Đài cao này vô cùng đặc di, bốn phía cắm đầy trường kiếm đủ màu sắc, tầng tầng như là núi rừng, rậm rạp và chằng chịt, chỉ cần đưa mắt nhìn là khiến cho người ta cảm thấy khiếp sợ.
Cái đài cao này được xây bằng những viên đá màu xanh đen, cao hơn mười trượng, ở trên đó loang lổ những vết máu, không biết là đã tồn tại bao nhiêu năm tháng rồi.
Hoàng Linh và Cốc Tâm Lan hiếu kỳ dừng bước lại, Diệp Bạch cũng dừng theo bọn họ, Cốc Tâm Lan và Hoàng Linh nhìn địa phương kỳ lạ này mà không kìm được hỏi:
- Đây là địa phương nào mà kỳ quái như vậy, tại sao các huynh không dám tới gần?
Tên đệ tử kia đành giải thích với bọn họ một chút, sau đó bọn họ mới minh bạch tại sao cái đài đó lại quỷ dị như vậy, đồng thời không có ai dám tới gần.
Hóa ra chỗ này có tên là Kiếm sơn.
Đây cũng không phải là một trong mười cảnh quan của Bái Kiếm cốc, thậm chí đó là nơi mà rất nhiều đệ tử của Bái Kiếm cốc đều không muốn cham vào. Phàm là người có thâm cừu đại oán, không thể hóa giải thì sẽ lên trên Kiếm Sơn, sinh tử do mênh, không ai có thể truy cứu.
Bởi vậy nghìn năm trôi qua, vô số đệ tử của Bái Kiếm cốc ở trên đài cao một khi rớt xuống sẽ bị vạn kiếm xuyên tim mà chết, tạo thành những vệt máu loang lổ. Nghìn năm trôi qua, máu nhuộm càng ngày càng nhiều, ở nơi này oán khí cũng đã càng ngày càng lớn.
Nghe thấy lời giải thích này của đệ tử Bái Kiếm cốc, bọn người Diệp Bạch nhìn về phía tòa đài đó mà thấy lành lạnh trong lòng. Trong lòng bọn họ cảm thấy có một sự tê liệt, một khí tức âm trầm xuất hiện, Diệp Bạch tâm chí kiên định thì không lộ vẻ gì còn Cốc Tâm Lan và Hoàng Linh thì khuôn mặt trở nên trắng bệch, đôi chân không nhịn được mà lùi về phía sau một bước.
ánh mắt của bọn họ nhìn về phía đài cao, cảm thấy nơi đó dường như có vô số lệ quỷ gào rít, bóng người lay động, không biết có bao nhiêu tư oán.
Vừa nghĩ như vậy, tòa đài cao bỗng lập tức trở nên thảm thiết.
Cuối cùng Diệp Bạch cũng thu hồi mục quang, mấy người bọn họ cũng nhanh chóng rời khổi nơi này. Sau đó tên đệ tử Bái Kiếm cốc kia dẫn bọn họ du lãm vài chỗ, đều là những chỗ phong hoa tuyết nguyệt, vô cùng tươi đẹp.
Cuối cùng chuyến du ngoạn của bọn họ cũng chấm dứt, bọn người Diệp Bạch trở về ngọc bích cư, tên đệ tử ngoại tông kia thì rời đi.
Vào lúc hoàng hôn.
Diệp Bạch một lần nữa đi ra khỏi gian phòng lần này hắn không kêu chúng nữ đi lịch lãm nữa mà một mình theo con đường nhỏ ở Bái Kiếm cốc, tản bộ giải sấu.
Hắn cảm thấy tâm tình phiền muộn bởi vì hồi chiều nhìn thấy những cảnh tượng trên kiếm sơn, cho nên tự nhiên bước đi, không có mục tiêu.
Con đường càng ngày càng hoang vắng, cuối cùng Diệp Bạch cũng đi tới một tòa các vô cùng cô linh xưa cũ.
Dưới ánh trăng sao lập lòe, tòa lầu các này hấp dẫn chú mục của con người. Ở dưới trời sao nó giống như là trung tâm cảu vũ trụ. Bỗng nhiên Diệp Bạch cảm thấy kiếm thạch rung động không ngớt, tam thanh huyền binh ở bên trong bỗng nhiên tự động bay ra, quanh quẩn ở xung quanh Diệp Bạch, không ngừng phát ra thanh âm ông ông.
Bát đại huyền binh, không ngừng rung động.
Bái Kiếm cấp địa, bốn chữ to hiện ra trước mắt Diệp Bạch. Bốn chữ đó phảng phất như là có vô số dòng máu chảy xuống, ở trong màn đêm yên tĩnh, Diệp Bạch cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
318 chương
150 chương