Vô Tận Kiếm Trang

Chương 367 : Ngũ Hợp Kỳ Trận trận đồ.

Ghi chép trong quyển sách mỏng màu xanh này không phải là thứ gì khác mà chính là công pháp rất đặc biệt của Cao Lăng Huyết, huyền kỹ phụ trợ lục giai cao cấp, Thiên Thị Địa Thính. Huyền kỹ phụ trợ cũng quý hiếm như huyền kỹ thân pháp, nó có thể làm cho người ta dự đoán thuận lợi để tránh việc xấu, nâng cao sự nhạy cảm của giác quan, thậm chí là nhạy cảm của tâm trí, cũng như pháp môn cảm ứng trời đất, không phải cứ có tiền là mua được. Cao Lăng Huyết có được bản bí kíp này là do kỳ ngộ, sau khi có được gã cũng tự tập luyện riêng mà không hề tiết lộ cho mấy tên khác trong nhóm. Có được công pháp này, bình thường gã dựa vào đó để phát hiện hành tung người qua lại cũng như thực lực của họ để nghĩ biện pháp đối phó hoặc né tránh, chưa từng gặp qua điều gì ngoài ý muốn cho đến lần này vấp phải Diệp Bạch. Diệp Bạch tùy tiện mở ra nhìn một chút thì thấy môn Thiên Thị Địa Thính này chủ yếu nói về các cảm nhận của giác quan và tâm trí, một khi luyện thành thì từ mắt, mũi, lưỡi, tai, tâm ý của bản thân sẽ cảm nhận được những điều mà trước đây không thể cảm giác. Sự mẫn cảm này vô cùng quan trọng trong những hoàn cảnh nguy hiểm, nếu gặp phải một số loại công kích vô thanh vô tức, người bình thường có lẽ sẽ nguy hiểm nhưng người nào đã luyện qua loại công pháp này thì không hề sợ hãi.. Ngoài ra khi tu luyện nó còn có thể nhận biết được thực lực của đối phương, tránh gặp phải trường hợp thực lực đối phương cao hơn nhưng che giấu đi, khi công kích mới biết thì muốn rút lui cũng đã muộn. Mặc dù tu luyện thành công thì đối với thực lực cũng không tăng thêm gì, nhưng có thể chiếm được tiên cơ trong lúc chiến đấu, điều này cũng coi như là tăng thêm được mấy lần thực lực. Ngoài ra khi tu luyện công pháp này thì dễ dàng lĩnh ngộ đạo lý của trời đất, có thể đột phá bình cảnh. Bởi vì một người nào có giác quan cũng như tâm trí vượt xa người thường thì càng dễ dàng cảm nhận được các giói hạn cũng như quy luật của tự nhiên. Nói cách khác, đây chính là mở ra linh tuệ, cái đó chỉ có thể có duyên mà gặp, mặc dù khó giải thích nhưng hết sức chân thực. Tuy nhiên tu luyện công pháp này thì cũng phải tuân thủ nhiều cấm kỵ, tuy nhiên cũng không phải quá khó khăn, Diệp Bạch nhìn thoáng qua thì biết nếu có thể dụng tâm cố gắng thì nhất định có thể thành công, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Vì thế hắn không chút do dự quyết định nếu có thời gian sẽ tu luyện môn Thiên Thị Địa Thính này vì tác dụng của nó với bản thân cực kỳ quan trọng. Ít nhất sau này hắn cũng không sợ có người đánh lén, có thể dồn tâm lực vào việc tu luyện. Giở qua một lần, cũng không định tu luyện ngay, Diệp Bạch đang định khép lại thì đột nhiên phát hiện ở cuối sách có mấy tờ giấy rơi ra, chất liệu dường như không giống với loại giấy ghi chép Thiên Thị Địa Thính. Diệp Bạch tò mò cầm lên thì thấy đó là ba trang giấy mỏng màu lam, bên trong có ghi chép một đoạn khẩu quyết, chính là thứ đã khiến hắn vừa đau đầu vừa hâm mộ, Phượng Vĩ Đầu. Phượng Vĩ Đầu là một tâm pháp tự hại mình, tu luyện nó một khi sử ra nhẹ thì biến thành ngu ngốc, nặng thì trọng thương có thể mất mạng nên bị liệt vào cấm thuật. Lúc trước Diệp Bạch cũng không ngờ Cao Lăng Huyết lại tu luyện cấm thuật này, suýt nữa đã mất mạng trên tay gã. May là cuối cùng lại lĩnh ngộ bốn tầng ám kình mới chuyển bại thành thắng, tránh được một kiếp. Tuy nhiên uy lực đáng sợ của Phượng Vĩ Đầu vẫn khiến hắn sợ hãi, giờ hồi tưởng vẫn toát mồ hôi lạnh. Nhìn thoáng qua thì bản ghi chép này miêu tả rất kỹ hậu quả của nó, khuyên người dùng không nên thử nghiệm khinh suất, tuy nhiên tu luyện nó thì không tổn hại gì tới cơ thể, chỉ khi dùng ra mới tạo thành hậu quả nghiêm trọng. Diệp Bạch suy nghĩ một chút, thấy Cao Lăng Huyết ngay cả công pháp lục giai cao cấp như Man Hoang Bách Thú Công cũng không giấu trên người mà lại là công pháp này và bí kíp Thiên Thị Địa Thính cũng là hợp lý, một người nếu đã lâm vào tuyệt cảnh thì sử dụng nó có gì là hại? Nếu như sử dụng một lần, có lẽ còn có thể thoát thân chỉ lưu lại chút di chứng, nếu như không thoát cũng có thể đồng quy vu tận, công pháp này đáng ra không nên bị liệt vào cấm thuật liệt mới đúng. Trầm tư một lát, Diệp Bạch quyết định cũng sẽ tu luyện cấm thuật này. Chỉ cần bình thường không dùng thì không có vấn đề gì, còn nếu lâm vào tuyệt cảnh cũng có thêm sát chiêu phòng thân. Quyết định như vậy, Diệp Bạch đem ba trang giấy mỏng này kẹp vào quyển bí kíp rồi cất kỹ vào người. Hắn biết giá trị hai môn công pháp này chỉ e không dưới thanh Lục Dực Ngân Sương kiếm hạ, thậm chí còn quý hơn. Tiếp đó hắn lại xem xét thứ cúi cùng là bao đồ của Lam Vũ Phong. Đối với tên này, Diệp Bạch cảm giác rất quái lạ, rõ ràng là y có thực lực thấp nhất trong năm người nhưng Cao Lăng Huyết lại vô cùng tôn kính y, còn ba tên huyền sĩ trung cấp kia nhìn y cũng hết sức nịnh nọt dù có cảnh giới cao hơn, tựa hồ y mới là trung tâm. Một người huyền sĩ đê cấp có thể trở thành trung tâm trong một nhóm gồm ba huyền sĩ trung cấp, một huyền sĩ cao cấp, thật sự làm cho người ta không khỏi không sợ hãi quái lạ. Nhất là lúc đầu Diệp Bạch quan sát thấy y chỉ huy ba tên kia vây sát đám Đằng xà như hành quân đánh trận, cực kỳ quỉ dị ở chỗ dưới sự chỉ huy của y thì cả ba tên dường như có thể phát huy chiến lực hơn xa bình thường. Vì thế trên người y chắc chắn có ẩn giấu bí mật, Diệp Bạch cũng hơi thương tiếc y, tuy nhiên chỉ vì y đi lầm đường nên nhận lấy kết cục bi thảm. Hắn đoán bí mật của Lam Vũ Phong chắc chắn sẽ ở trong chiếc bao nhỏ này. Hít sâu một hơi nhắm mắt lại, sau một lúc lâu Diệp Bạch mới có chút thấp thỏm mở dây buộc chiếc bao kia. Trong đó có một quyển sách màu lam làm bằng da dê, trông cực kỳ cổ xa, có lẽ bởi vì quá cũ nên đã bị tàn phá chỉ còn chưa dến một nửa. Ngoài bìa cuốn sách có ghi mấy chữ màu hồng: Vũ Kiếm Binh Thư, vừa nhìn tới đã gây cho người ta một cảm giác ngạo nghễ, tựa như có một luồng khí thế sắc bén ập vào mặt. Xem chữ mà biết người, quyển sách này tất nhiên là không đơn giản. Bên trong trang đầu có kẹp một tờ giấy trên đó có ghi bốn chữ to: Ngũ Hợp Kỳ Trận. Diệp Bạch thấy vậy, trong lòng nhất thời mừng rõ, quả nhiên đúng như mình nghĩ, Lam Vũ Phong có tài liệu viết về Ngũ Hợp Kỳ Trận. Tuy nhiên nhìn kỹ lại một chút, Diệp Bạch lại có chút có chút tiếc nuối, trận đồ này đã bị thiếu khuyết quá nhiều, cho dù Lam Vũ Phong có tự mình bổ sung, trong mắt của Diệp Bạch thì không chút đáng giá nhưng với một thanh niên chưa bao giờ tiếp xúc với trận pháp như y mà nói không hổ là một thiên tài. Sự bổ sung của Lam Vũ Phong mặc dù còn có nhiều chỗ thiếu sót nhưng đã có thể khiến cho cổ trận thiếu khuyết này vận hành.