Vô Tận Kiếm Trang

Chương 349 : Thấy lại ánh mặt trời

“Họa mi điểu” Chu Họa Mi sau khi lầm bầm một lát, nhìn quanh không phát hiện gì thêm thì lập tức quay theo lối cũ trở về. Sau khi nàng vừa rời khỏi thì thân hình của Diệp Bạch cũng hóa thành một làn khói xanh, từ trên đỉnh của băng huyệt nhẹ nhàng nhảy xuống rồi bay vút ra ngoài theo hướng của Chu Họa Mi. Tuy nhiên hắn vẫn luôn chú ý duy trì khoảng cách vài trăm trượng với Chu Họa Mi, ở khoảng cách này hắn có thể không để mất dấu nàng nhưng cũng không để bị phát hiện. Cứ như vậy qua bảy vòng tám vòng, Chu Họa Mi dường như rất hiểu rõ địa hình ở đây, băng động lóng lánh khắp nơi cũng không làm nàng để ý mà nhận chuẩn một phương hướng chạy như bay, không hề nghỉ ngơi một lát. Hoàn toàn không giống Diệp Bạch lúc trước, hệt như một con ruồi không đầu bay loạn xạ khắp nơi nhưng không biết lối ra ở đâu. Quả nhiên, sau một lát, trước mắt không gian đã mở rộng sáng sủa. Đến tận cùng của băng động là một lối ra khổng lồ xuất hiện trước mặt Diệp Bạch, ánh mặt trời trên cao buông xuống rực rỡ làm hắn hơi chói mắt. “Họa mi điểu” Chu Họa Mi vẫn không hề dừng lại, thân hình đột nhiên bốc lên cao, trong nháy mắt đã biến mất. Diệp Bạch cũng không lập tức đi ra ngoài mà ngồi tĩnh tọa một chỗ, đến lúc xác định Chu Họa Mi đã đi xa mới động thân hóa thành một đạo kiếm qua bay vút về lối ra. Sau khi ra ngoài, Diệp Bạch nhìn quanh xem xét mới phát hiện chỗ này được cây tử đằng che giấu, hắn lấy bản đồ ra xem cũng không biết đang ở chỗ nào, điều này là dĩ nhiên vì phi hành dưới huyệt động lâu như vậy chắc chắn đã rời xa khỏi Âm phong thạch lĩnh. Tuy nhiên để phân biệt Đông, Nam, Tây ,Bắc thì vẫn dễ dàng, Diệp Bạch nhận chuẩn một hướng rồi lao vút về hướng Nam vì dù ở đâu thì muốn ra khỏi cốc cũng cần đi về hướng này. Chuyến đi này có thu hoạch rất lớn, Diệp Bạch cũng không có ý định dây dưa thêm mà muốn nhanh chóng rời khỏi để trở lại Tử Cảnh cốc cho kịp khởi hành với đoàn đi chúc thọ Bái Kiếm cốc. Đồng thời, đám người Diệp Khổ, Diệp Khuyết đã vào cốc hơn một tháng, không biết đã đi ra chưa, cũng phải quay về xem một chút. ...... Nửa canh giờ qua đi. Đang bay nhanh thì đột nhiên Diệp Bạch chợt nghe một tiếng đại bàng hót trong trẻo. Diệp Bạch động tâm, thân hình lập tức dừng lại trên một nhánh cây, ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy một con đại bàng cực lớn màu xanh đang giang cánh bay qua đầu, thân hình của nó dài đến một trượng, hai cánh giang ra dài hơn ba trượng làm cả một vùng không gian tối sầm. Lông cánh của nó lóe lên ánh sáng xanh chói mắt như ngọc chạm mà thành, mỏ khoằm hình móc câu màu tím khiến người ta nhìn vào kinh hãi, đôi mắt đỏ rực như bảo thạch nhìn xuống phía dưới không một chút biểu tình. Đây chính là hung thú bậc ba hạ cấp, Thanh diện thứu vương? Diệp Bạch trong lúc nhất thời ngây dại không tin vào mắt mình. Đáng lý ra thì hắn đã phải rời xa Âm phong thạch lĩnh, con Thanh diện thứu vương này chẳng phải hắn đã gặp trước lúc nhảy vào vực sâu sao? Khi đó vì thực lực bản thân còn thấp nên hắn không dám lộ diện mà nấp dưới tàng cây chờ nó bay qua. Nhưng lúc này thấy lại con Thanh diện thứu vương, đối diện với uy áp khổng lồ, trong lòng Diệp Bạch lại dâng lên một niềm hưng phấn muốn thử sức. “Sợ cái gì?”, Diệp Bạch bỗng nhiên động thân xuyên thẳng từ rừng cây bay lên không trung chặn đường con Thanh diện thứu vương, kiếm quang liên tục chớp lên rồi vô số kiếm ảnh vây quanh thân thể hắn tạo thành kiếm trận. Con Thanh diện thứu vương nhìn người thanh niên bỗng nhiên hiện ra giữa không trung đầy vẻ ngạc nhiên. Nó rõ ràng được đối phương hết sức nhỏ yếu, không cùng một cảnh giới với mình, vậy mà cả gan dám mạo phạm uy nghiêm. Trong nháy mắt, nó đã hoàn toàn nổi giận há mỏ đánh ra một luồng phong nhận về phía Diệp Bạch. Đạo phong nhận nho nhỏ này có màu lam hình một thanh loan đao dài không quá một tấc, rít gió lao vụt vào Diệp Bạch, nếu người nào chỉ chậm một chút e là sẽ bị xuyên thủng. Rõ ràng con Thanh diện thứu vương nghĩ rằng với một con người nhỏ yếu kia thì chỉ cần một luồng phong nhận này cũng đủ để lấy mạng. Nhưng một cảnh tượng mà nó không ngờ đã xảy ra, chỉ thấy Diệp Bạch nhếch mép không hề né tránh, ngón tay khẽ động tạo nên một loạt tàn ảnh rồi kiếm trận trước mặt bỗng nhiên di chuyển. Chỉ cần một thanh kiếm ở trước nhất đã đánh tan luồng phong nhận kia của Thanh diện thứu vương, biến nó thành một làn gió thoang thoảng biến mất trong không gian. Con Thanh diện thứu vương mở to hai mắt, không thể tin được cảnh tượng trước mặt. Song, Diệp Bạch cũng không chờ nó kịp trấn tĩnh, trong nháy mắt các loại kiếm quang đủ màu sắc bên người hắn chớp động rồi hợp lại thành hình một chữ “Tỉnh” (井) cực lớn lao vút vào người con Thanh diện thứu vương. Là phiên bản biến dị của Cự Mộc Tù Lung kiếm trận, Tứ Tượng Ngự Hồn kiếm trận!. Sau khi tiến vào cảnh giới huyền sĩ cao cấp, lĩnh ngộ của Diệp Bạch đối kiếm trận đã sớm đạt tới một cấp độ mới, tạo thành kiếm trận của bản thân. Bộ dạng của kiếm trận vẫn là như cũ, nhưng phương thức công kích, thủ đoạn phòng ngự đều được tăng thêm, chính thức trở thành kiếm trận của Diệp Bạch, tùy tâm biến hóa không chút trở ngại. Trong sáu luồng kiếm quang có một luồng sáng nhất chính là Kim phong tế vũ kiếm. Thanh kiếm phát ra một thứ kim sắc giống như một dòng sông đang chảy, bên trong lóe ra ánh sáng màu bạc, huyễn lệ đẹp mắt giống như mưa phùn mùa thu, chỉ trong chớp mắt đã chém vào người con Thanh diện thứu vương. Cùng lúc thanh Tử ngục lôi quang kiếm ẩn hiện hồng quang cũng đánh vào hai cánh của nó. Bốn luồng kiếm quang còn lại cũng đều bất phàm phối hợp với bảy mươi hai thanh Hỏa vân trọng kiếm, trông Diệp Bạch lúc này thực sự như ma thần trọng sinh, kiếm thần lâm thế!