Vô Tận Kiếm Trang
Chương 18 : Rời đi
Cùng với việc lưu lại và trở thành mục tiêu để mọi người chỉ trích, còn không bằng quyết đoán rời đi, cứ để cho mọi người nghĩ mình là hạng người nhát gan đi. Hắn cũng đã nhiều năm ẩn nhẫn ở gia tộc, vẫn một mực chờ đến ngày gia tộc khảo hạch và hiện tại, hắn vẫn không muốn bộc lộ thực lực chân chính của mình ra. Hơn nữa, thực sự hiện tại hắn cũng không phải là đối thủ của đám người Diệp Phá, Diệp Bất Phàm.
Mặc dù thực lực của hắn là bát tầng đỉnh phong, nhưng hắn lại không có Huyền Kỹ cùng Huyền binh, sự chênh lệch về thực lực giữa hắn và mấy người kia lúc này là một trời một vực. Sở dĩ đám người Diệp Tang Diệp Chân lúc mới bắt đầu có chút xem thường hắn, bởi vì về cơ bản, một Huyền giả mà không có hai đồ vật này ở bên người thì cho dù thực lực có cao tới đâu cũng không đáng giá để nhắc tới.
Hắn chờ đơi, đợi đến một tháng sau, sau khi đổi đại điển kết thúc, đổi lấy một bộ Huyền khí công pháp hợp với mình. Nếu vận khí tốt, không chừng còn có thể có được một bộ đê giai Huyền Kỹ. Khi đó, cho dù chỉ là đê giai Huyền kỹ, Diệp Bạch cũng tin tưởng có thể cùng Diệp Phá, Diệp Bất Phàm đấu một trận!
Khi đó, nếu hắn không lên tiếng thì thôi, không thì chắc chắn sẽ gây ra sự oanh động. Mà trước đó, hắn sẽ tận lực ẩn nhẫn, không hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Kỳ thật , lo lắng lớn nhất còn không phải điều đó mà là -- hắn cũng không có bị hai cỗ thi thể mãnh thú kia làm lệch hướng suy nghĩ. Diệp Phá, Diệp Bất Phàm cả đám người chỉ biết tham lam mà đã quên, những đồ vật này, cuối cùng cho dù ai liều sống liều chết chiếm được, một khi trở lại trong tông, đối mặt với phần đông trưởng lão cùng gia chủ thì mấy thứ đó còn có thể là của bọn họ sao?
Chỉ sợ, còn chưa đến lúc họ đổi ra điểm cống hiến thì cũng đã bị bắt phải giao ra, sau đó thưởng cho một chút điểm công hiến, đó gọi là thất phu vô tội nhưng hoài bích có tội. Hơn nữa, Diệp Bạch cũng không muốn có người chú ý đến mình. Nếu như mình cũng tham gia tranh đoạt hai cỗ thi thể mãnh thú này, như vậy vô luận là có được gì hay không thì cuối cùng cũng sẽ xem như không có, hơn nữa lại làm cho người khác hoài nghi, cuối cùng bị người ta tìm đến tận cửa, nói không chừng lại đem tin tức về mãnh thú nội đan ra ngoài. Mãnh thú nội đan lực hấp dẫn nhiều hay không Diệp Bạch không biết, nhưng hắn biết một khi bị người phát hiện thì hắn sẽ chết không có chỗ chôn. Toàn bộ Diệp Gia, thâm chí toàn bộ Hỏa Vân thành, đều sẽ trở nên điên cuồng!
Chính vì vậy, thà rằng bỏ qua một chút da lông ít ỏi, Diệp Bạch cũng quyết đoán bỏ đi, đến lúc đó thì cho dù là ai chiếm được hai cỗ thi thể tam giai mãnh thú thì cũng không có ai chú ý đến nhân vật nhát gan rời đi như Diệp Bạch hắn. Như vậy, hắn liền đem thân mình đặt ở ngoài vòng thị phi này, thoát khỏi tầm mắt của mọi người, sẽ không có ai chú ý đến hắn. Mà bí mật về mãnh thú nội đan khi đó cũng sẽ được giấu kín, hắn cũng có thể tiếp tục bảo tồn.
Cùng so sánh với nó, hai cỗ thi thể tam giai mãnh thú kia thì làm sao đáng giá nhắc tới?
Không bỏ không được, không bỏ qua cũng không có được, tràn đầy mệt nhọc, suy nghĩ quá độ, bị sự việc làm cho hai mắt tràn đầy tham lam thì cũng không thể nào sống lâu được.
Quay đầu lại liếc mắt nhìn chỗ rừng rậm kia một cái, phỏng chừng trong lúc này, đám người Diệp Phá, Diệp Bất Phàm vẫn còn đang chém giết lẫn nhau vì hai cỗ thi thể tam giai mãnh thú kia. Diệp Bạch mỉm cười, đem nội đan tam giai mãnh thú Tử Giác Cự Mãng thu vào trong lồng ngực, đem bỏ vào một cái hộp sắt, bên ngoài lại bao bọc bở một lớp vải trắng để tránh người chú ý phát hiện ra. Sau khi làm xong hết thảy mọi việc, thân hình hắn lúc này mới mở ra, chạy nhanh đi, rất nhanh đã rời xa nơi này.
Sau ngày hôm nay, xem như ai hoài nghi đến Diệp Phá, Diệp Bất Phàm đám người thì cũng sẽ không hoài nghi đến trên người mình.
...
Hai ngày sau.
Trong rừng cây cối cao chọc trời, âm u, ngẫu nhiên truyền đến một tiếng chim hót cùng thú rống, sau đó lập tức liền khôi phục lại sự yên tĩnh. Toàn bộ khu rừng rậm tràn ngập một loại cảm giác giống như thời Hồng Hoang Nguyên Thủy*, người ở trong đó giống như là muối bỏ biển, rất là nhỏ bé.
Trong một chỗ Hồng Hoang của khu rừng cổ, một thanh niên mặc áo xám đang chạy đi như bay. Bỗng nhiên hắn dừng chân lại, đứng tại chỗ, đánh giá xung quanh một chút, lập tức, không khỏi hiện ra vẻ xấu hổ sờ sờ lông mi, ánh mắt lộ ra vẻ dở khóc dở cười, thần sắc bó tay.
Người thanh niên này, chính là Diệp Bạch sau khi rời khỏi đám người Diệp Phá, Diệp Bất Phàm, một mình một người hướng ra ngoài mà chạy. Bất quá, hắn phát hiện, bởi vì lúc đi có một chút chạy loạn ở trong rừng rậm nguyên thủy, nên bây giờ lại lạc đường!
Khắp nơi đều là cây cối mọc cao chọc trời, các loại nguy hiểm không thể biết trước cũng tùy thời mà buông xuống. Ở nơi này trong hai ngày, Diệp Bạch ít nhất cũng đã gặp hai con nhị giai trung cấp mãnh thú, năm con nhị giai cao cấp mãnh thú. Loại uy áp này làm cho Diệp Bạch lập tức chạy đi, né xa lãnh địa của chúng nó. Lúc trước còn có bọn Diệp Phá, Diệp Bất Phàm cả đám cùng đi, tại thời điểm đó còn không có cái cảm giác này, đánh chết một con nhị giai ma thú không phải là chuyện khó. Nhưng một khi tách ra, Diệp Bạch lập tức phát hiện thiếu sót của mình, giống như một gã võ giả có được tuyệt kỹ bỗng nhiên biến thành một gã nông dân tay trói gà không chặt, loại cảm giác này tức đên hộc máu. Cũng bởi vì như thế, cái cảm giác muốn trở nên mạnh mẽ của Diệp Bạch lại càng thêm mãnh liệt. Ngoại lưc dù sao cũng là ngoại lực, mình cùng tổ đội với đám người Diệp Phá mặc dù đích thật là có thể đối phó với đám nhị giai trung cấp mãnh thú kia, nhưng, đó dù sao cũng không phải là lực lượng của mình. Mặc kệ ban đầu hợp tác đến mức nào, một khi có lợi ích rất lớn xuất hiện, liền sẽ phân tách nhau ra, điều đó căn bản là không đáng tin. Đáng tin cậy duy nhất, cũng chỉ có bản thân mình!
Một ngày nào đó, ta sẽ tu luyện ra lực lượng cường đại, lấy sức một người độc đấu với nhị giai ma thú, thậm chi tam giai ma thú mà cũng không sợ. Khi đó mới chính là lúc ta có thể nắm trong tay vận mệnh của chính mình.
Ngoại lực có thể mượn, nhưng đó không phải là của mình. Một khi quá ỷ vào ngoại lực, quá mê say vào cảm giác cường đại do ngoại lực mang lại, chính mình sẽ bị mê hoặc, rồi sẽ bị lạc tại đây, mờ mịt trên con đường tu luyện, không tiến thêm được một bước nữa. Về sau khi gặp nguy hiểm, người đầu tiên chết nhất chính sẽ là hắn!
Hiện tại, thực lực của Diệp Bạch, trải qua hơn hai tháng khổ luyện, đối phó với một nhị giai đê cấp mãnh thú không phải là chuyện khó, nhưng đối phó với nhị giai trung cấp mãnh thú là chuyện không thể. Mà hoàn toàn trái ngược lại, ở chỗ sâu nhất trong Liên Vân Sơn mạch này, căn bản là không thấy bóng dáng của nhị giai đê cấp mãnh thú, mà ngay cả nhị giai trung cấp mãnh thú cũng là hiếm thấy, thường thấy nhất lại là nhị giai cao cấp mãnh thú. Đương nhiên, Diệp Bạch cũng không nhìn thấy tam giai mãnh thú, loại Vương giả của rừng râm này cũng không phải là dễ gặp được. Hai ngày trước, nhìn thấy được tam giai đê cấp mãnh thú Tử Giác Cự Mãng cùng với tam giai đê cấp mãnh thú Phi Thiên Tuyết Thứu cũng chỉ là một việc ngoài ý muốn mà thôi.
Mà có gặp được, Diệp Bạch chẳng những không có cảm giác vui sướng mà ngược lại sẽ chạy trốn chối chết, đây là chênh lệch thực lực. Hắn cũng không có tự đại đến mức chỉ có một mình mình mà đi khiêu chiến sự uy nghiêm của một tam giai mãnh thú, cái đó cùng với việc muốn chết cũng chẳng khác gì nhau.
Lấy thực lực của hắn, còn lâu mới đủ để một con tam giai mãnh thú nhìn ngang hàng. Cho dù hắn có trở thành Huyền sĩ, thì trong thời gian ngắn cũng không thể nào là đối thủ của tam giai mãnh thú được.
Có lẽ, chờ sau khi hắn trở thành một gã cao giai Huyền sĩ, có được một cao giao Huyền kỹ phù hợp hoặc khi hắn trở thành một Huyền Sư, thì có lẽ mới là lúc hắn có thể đấu với tam giai mãnh thú. Lúc ấy, hắn mới có thể không cần để ý nguy hiểm tại Liên Vân sơn mạch mà tùy ý đi tới!
Nhưng hiện tại, tuyệt đối là không thể, gãi gãi đầu, trong mắt của Diêp Bạch hiện ra vẻ buồn rầu.
Dưới loại tình huống trong rừng nguyên thủy này, lạc đường là hành vi bình thường. Sự rộng lớn của Liên Vân sơn mạch lên đến nghìn vạn dặm, liên miên bát ngát, liếc mắt một cái là không thấy đường biên, đặt mình trong đó, nhân loại là vô cùng nhỏ bé. Nếu tùy tiện tìm một phương hướng mà đi, có lẽ là vẫn có thể trở về bên ngoài. Nhưng vấn đề là trong Liên Vân sơn mạch thì nguy hiểm lại cao vô cùng, cao giai mãnh thú tùy ý là có thể thấy được. Mỗi lần nhìn thấy, Diệp Bạch đều là tìm đường vòng mà di, mặc dù cuối cùng hắn có thể trở lại lộ tuyến như lúc ban đầu, thoạt nhìn vẫn là hướng đi đó, nhưng kỳ thật, sai một ly, thường liền cách đến mấy ngàn dặm. Hắn cũng không biết hiện tại mình cách cửa vào của Liên Vân sơn mạch càng ngày càng xa, khoảng cách với mảnh đất phía sau núi Liên Vân sơn mạch lại càng lúc càng gần!
Nghĩ một chút, Diệp Bạch thấy không còn cách nào, chỉ có thể lựa chọn một con đường, tiếp tục hướng đó mà đi. Có thể hắn không biết mình đang ở chỗ nào, nhưng hiện tại, ngoại trừ việc tìm một mục tiêu, trực tiếp mà đi qua thì hắn cũng không có một biện pháp nào tốt cả. Làm dấu hiệu? Đừng nói giỡn, nơi này là Liên Vân sơn mạch, ở bên trong này mà làm dấu hiệu thì căn bản là ngay cả bóng dáng cũng nhìn không thấy. Nếu như người làm dấu hiệu tại một đầu địa phương, nhưng khi ngươi quay đầu lại, ngươi sẽ không thể phát hiện là dấu hiệu đó đang ở địa phương nào. Càng đừng nói ở trong toàn bộ Liên Vân Sơn Mạch mà tìm ra được một con đường, đây là chuyện tình căn bản không thể làm đươc. Cùng với việc lãng phí sức lực, còn không bằng nghỉ ngơi dưỡng sức, như vậy khi có nguy hiểm thì cũng có thể tránh né được phần nào.
Lại là hai ngày sau...
Buồn rầu dừng bước lại, Diệp Bạch ngửa đầu nhìn trời, thở ra một hơi thật dài, tràn đầy buồn bực, cũng không tiếp tục đi bộ nữa. "Ba " một tiếng, Diệp Bạch trực tiếp ngã thẳng tắp vào một thảm cỏ dại, hai tay gối lên ở sau ót, không ngờ cứ như vậy liền nằm xuống.
Tìm lâu như vậy nhưng vẫn không có một chút đường ra, tính ra, hắn ở trong Liên Vân Sơn Mạch này, thời gian bị lạc đã khoảng bốn ngày. Chỉ là, đừng nói là đường ra, hắn ngay cả tiếng người khác ngoài hắn cũng không có nghe thấy, cũng không có một chút dấu vết mà người khác đã đi qua. Sau cùng, hắn rốt cục cảm giác được mình đã đi nhầm phương hướng. Chỉ là, nếu quay đầu lại thì ngay cả đường rút lui cũng không biết ở nơi nào.
Giờ khắc này, hắn không còn một chút ý niệm nào về việc liệp sát mãnh thú để lấy điểm cống hiến, chỉ muốn sớm đi ra ngoài. Tính ra, trải qua hai tháng tổ đội hợp tác liệp sát Hồng Thứu, điểm cống hiến của hắn đã đạt được 1217 điểm, gồm Hồng Phong Thú 26 điểm, Thổ lang 6 điểm, những thứ khác, tất cả đều là điểm cống hiến của đàn Hồng Thứu trên Sư Thứu Lĩnh quy ra, tổng giá trị vào khoảng 800 điểm.
Sau đó, chính là đi vào trong núi, ở trong đó bọn họ đánh chết 4 con nhị giai đê cấp mãnh thú, hai con nhị giai trung cấp mãnh thú. Trong đó, nhị giai đê cấp mãnh thú Bạo Phong chi hùng giá trị 15 điểm cống hiến, nhị giai đê cấp mãnh thú Hỏa Lôi Ưng giá trị 25 điểm cống hiến, tổng cộng là 40 điểm cống hiến. Sau đó là con nhị giai trung cấp mãnh thú Thanh Hỏa hạc, trị giá 45 điểm cống hiến, nhị giai trung cấp mãnh thú Bào thú, trị giá 35 điểm cống hiến, tổng cộng lại tất cả hắn có được 1362 điểm cống hiến, so với 385 điểm cống hiến khi hắn mới vào núi thì quả là một cái ở trên trời, một cái dưới đất!
Nhiêu điểm cống hiến đó đã dư dả để đổi lấy một quyển hôi giai cao cấp công pháp. Ngoài những cái đó ra, trên người Diệp Bạch còn có một nhị giai trung cấp dược thảo, Thiên niên hỏa thảo, và một quả tam giai mãnh thú nội đan!
Đây là lần đầu tiên Diệp Bạch được một dược thảo nhị giai trung cấp, nên tự nhiên hiểu được giá trị của nó. Đã tới được nhị giai, thì mỗi lần tăng lên nhất giai, giá trị căn bản không phải là giống nhau, càng lên cao thì giá trị càng cao. Một nhị giai đê cấp dược thảo, giá trị là 20 điểm cống hiến, nhưng nhị giai trung cấp dược thảo rồi thì ít nhất phải gấp 4 lần, tuyệt đối sẽ không thấp hơn 50 điểm cống hiến. Mà Thiên niên hỏa thảo lại là hỏa thuộc tính linh thảo, giá trị còn phải gấp đôi, điểm giá trị có thể còn hơn 100 điểm. Đây có thể được tính là một niềm vui bất ngờ.
Tính ra cộng lại, một khi Diệp Bạch trở về, điểm cống hiến sẽ không thấp hơn 1400 điểm, thậm chí có thể lên đến con số khủng bố 1500 điểm.
Nhưng đó là còn chưa tính đến quả mãnh thú nội đan kia!
Nếu đem quả mãnh thú nội đan kia đưa lên, đừng nói là 1500 điểm, mà gấp 10 lần cũng không phải là không thể. Nhưng hiện tại, Diệp Bạch cũng không có ý muốn lấy quả mãnh thú nội đan kia ra trao đổi. Loại vật này, nếu đem đi ra đổi thì sẽ là một việc làm ngu ngốc và lãng phí tài nguyên. Đó là vật vô giá. Mặc dù chỉ là một nội đan của tam giai đê cấp mãnh thú, nhưng đó không phải là thứ mà các vật khác có thể so sánh được. Nếu đem thứ này giao ra, sau này có thể một lần nữa có mãnh thú nội đan nữa hay không là không có đáp án. Phải biết rằng, nếu lần này không phải là do cơ duyên xảo hợp thì làm gì Diệp Bạch có thể có chỗ tốt đến như vậy. Mà nếu bằng thực lực chân chính đi săn bắt mãnh thú để lấy nội đan thì cũng phải có thực lực của Huyền Tông, hơn nữa còn không chắc chắn là có thể có. Ngoại trừ ngũ giai mãnh thú là chắc chắn có nội đan thì trong tứ giai mãnh thú, trong trăm con thì cũng chỉ có một con là có.
Khoảng cách Diệp Bạch tới cảnh giới Huyền Tông còn không ít hơn nghìn vạn dặm, hắn tự nhiên sẽ không ngốc đến nỗi đem dị bảo này đi ra trao đổi, tốt hơn là giữ lại cho chính mình sử dụng, cũng sẽ không tiện nghi cho người khác. Có mãnh thú nội đan này thì ngày sau, trong một đoạn thời gian rất dài, Diệp Bạch sẽ có thể vượt xe những đệ tử nội tong bình thường. Đây là giá trị của nó, không phải những đan dược bình thường có thể so sánh được. Bất quá, tạm thời hắn còn không có ý định sử dụng. Loại vật này cực kỳ trân quý, dùng cho thời điểm trùng quan thì sẽ rất tốt. Thậm chí, Diệp Bạch cũng đã tính toán sẽ không sử dụng ở thời điểm Huyền giả trùng quan lên Huyền Sĩ, mà tính tại thời điểm Huyền Sĩ trùng quan lên Huyền Sư mới sử dụng nội đan này, khi đó thì giá trị của nó mới có thể chân chính hoàn toàn phát huy. Vật gì cũng có chỗ dùng, ngu ngốc chỉ lãng phí mà thôi. Mà dùng nội đan mãnh thú để trùng quan, thì phỏng chừng ngay cả Diệp gia gia chủ cũng không được có đãi ngộ này!
Nhưng cho dù là nghĩ vậy, nhưng quả mãnh thú nội đan này không biết phải tốn bao nhiêu năm nữa mình mới có thể chân chính sử dụng. Diệp Bạch không khỏi có chút ảo não, thầm nghĩ. Nếu hiện tại mình là một gã đỉnh phong Huyền Sĩ thì tốt, có thể trực tiếp cầm viên mãnh thú nội đan này mà trùng quan, đến lúc đó là có thể đi vào Huyền Sư. Khi đó, trong toàn bộ Diệp Gia thì địa vị của hắn có lẽ sẽ chỉ ở dưới gia chủ Diệp Thiên Vấn.
Nhưng hắn biết đây chỉ là vọng tưởng, lúc này ngay cả Huyền Sĩ hắn còn chưa đạt tới, đừng nói là Huyền Sư, nên cũng chỉ đành đem tính toán ấy chôn sâu trong lòng.
Lúc này thì điểm cống hiên của hắn đã đầy đủ lắm rồi. Mặc dù so với nhưng tên nội tông đệ tử kia còn không bằng, nhưng Diệp Bạch tự tin, sau khi hồi tông, được Huyền khí tu luyện công pháp cùng đê giai Huyền kỹ thì thực lực của hắn sẽ không thấp hơn bất kỳ gã nội tông đệ tử bình thường nào.
Toàn bộ nôi tông, ngoại trừ một vài người tu luyện công pháp Hoàng giai đê cấp công pháp do gia tộc ban cho thì những nội tông đệ tử khác, tu luyện tối đa cũng chỉ là hôi giai trung cấp, hôi giai cao cấp mà thôi. Thậm chí, cũng không thiếu người tu luyện hôi giai đê cấp công pháp.
Đương nhiên, những nhân vật tu luyện hôi giai đê cấp công pháp thì chỉ là lót đường, không có tiền đồ nên Diệp Bạch cũng không quá lo lắng.
Cho nên mới nói, nếu có công pháp thì Diệp Bạch sẽ không thua bọn hắn. Mà nói đến việc cố gắng tu luyện, thì trong hàng đệ tử nội trong chỉ sợ là không ai bằng hắn.
Điểm cống hiến đã đầy đủ, Diệp Bạch đều muốn sớm một ngày ra khỏi nơi đây, nhưng tìm như thế nào cũng không có đường ra. Cuối cùng, hắn cũng không biết làm sao, lúc này chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn bầu trời mà thở dài.
Truyện khác cùng thể loại
114 chương
370 chương
66 chương
257 chương
74 chương