[Tử Bất Ngữ] Ban Biên Tập Đêm Khuya

Chương 49 : Đồ Chơi Hình Trứng (4)

<img src="https://static.truyenfull.net/chapter-image/tu-bat-ngu-ban-bien-tap-dem-khuya/f46b6b2fe188ba8a8248430768ddcae4.jpg" data-original-width=564 data-original-height=564 data-pagespeed-url-hash=3392837605 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân Editor: Dưa nụ Nguồn ảnh: Pinterest Nội tâm An Dạ dâng lên một nỗi bi thương kịch liệt. Bạch Hành ở bên cạnh cô đến cuối cùng là vì cái gì? Mà từ trước đây, anh ấy đã từng muốn giết chết cô sao? Những hình ảnh ấy tràn ngập trí óc cô, dứt ra không được. &quot; Đừng nên tin tưởng bất cứ ai!&quot; &quot;Cô xác định có lòng tin vào hắn sao?&quot; Có một giọng nói chui thẳng vào lỗ tai An Dạ, không ngừng khuếch đại trong đầu cô. Cô không có cách nào xác định chính mình có thể tin tưởng vào Bạch Hành hay không. Nhớ tới tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong quá khứ, thật giống như đều là trùng hợp. Vì sao cô lại bị cuốn vào bên trong những sự kiện ma quái, một con mắt của Bạch Hành cũng có thể thấy vong linh, mà mỗi lần ở những thời khắc nguy hiểm, anh ta đều trùng hợp ở bên cạnh cô. Thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao? Mọi chuyện không đơn giản như vậy chứ? Bạch Hành đang gạt cô chuyện gì đó? Đến cuối cùng là.... Sao lại thế này? Anh ấy muốn giết cô chăng?! Duy nhất một điều có thể xác định chính là.... Bạch Hành vẫn luôn lừa gạt cô. Qua thật lâu sau, Bạch Hành mới buông cô ra. An Dạ thở dốc từng ngụm từng ngụm, giống như một con cá tìm được đường sống từ trong chỗ chết vậy, cô chưa bao giờ có khát vọng trốn thoát khỏi Bạch Hành như bây giờ. &quot;Em không sao chứ?&quot; Bạch Hành hỏi cô. &quot;Không sao....&quot; An Dạ ngập ngừng, không thể nào mở miệng. Cô không dám đánh cuộc về tình nghĩa của Bạch Hành đối với mình, anh ta hẳn là đã sớm nhận ra cô, thế nên ở bên cạnh cô là âm mưu từ trước đi? An Dạ muốn nhớ thêm gì nữa nhưng lại không nhớ ra nổi. Thứ duy nhất cô có thể nhớ là hình ảnh kia, hình ảnh làm cho cô mỗi khi nghĩ tới liền run sợ trong lòng. Cô không thể tiết lộ điều này, cô không muốn phải rút dây động rừng. Nếu Bạch Hành không tổn thương đến cô, vậy chứng tỏ cô vẫn chưa tới lúc chết. Thật buồn cười, cô bây giờ vậy mà lại bắt đầu lo lắng Bạch Hành sẽ giết mình. Điều này sao có thể.... Có chuyện gì trên đời này mà lại không thể đây? Tâm trí An Dạ rối loạn, cố nén sự sợ hãi, đối với Bạch Hành nở một nụ cười yếu ớt, nói: &quot; Tôi hơi mệt, chúng ta trở về ngủ tiếp thôi.&quot; &quot;Đừng sợ.&quot; Anh vẫn dịu dàng như trước đây, đặt tay lên tóc An Dạ, an ủi: &quot;Tôi ở đây.&quot; &quot;Uhm.&quot; An Dạ cười rất khó coi, cô đi trở về phòng ngủ, nằm lên giường một lần nữa. Cô đắp chăn lên người, cơ thể bên trong tấm chăn run bần bật. Ngày hôm sau, An Dạ cố tình thức sớm hơn Bạch Hành. Vào WC thay quần áo xong, cô ra khỏi cửa một mình. An Dạ muốn đến căn biệt thự kia, chỉ một mình cô. Nơi đó cách nhà cũ cũng không xa, đi không bao lâu thì An Dạ đã đến nơi. Cô tìm hiểu bên ngoài căn biệt thự một vòng, ngôi nhà bé xinh tinh xảo bên trong được bao xung quanh bởi một bức tường vây, bên ngoài ngôi nhà là dây leo phủ kín, hiện tại đang là mùa đông nên quang cảnh trông rất điêu tàn, ngẫu nhiên có vài chiếc lá xanh bị gió lạnh thổi qua xạc xào lay động. An Dạ hy vọng có thể nhớ đến chút gì đó nhưng đều phí công. Cô lại tiến đến gần thêm vài bước, bỗng nhiên trước mắt có một con mèo đen phóng xẹt qua. Cùng hình ảnh con mèo trong đầu cô giống nhau như đúc. Nó đứng trên đầu tường nhìn cô, đôi mắt xanh híp thành một khe hở nho nhỏ. &quot;Meo....&quot; An Dạ nâng tay lên, đem bánh bao thịt trong túi nilông đưa cho nó. Dường như nó nhận ra cô, cũng không sợ hãi, ngược lại từ trên tường nhảy xuống, đi vòng vòng quanh chân cô, dùng cái đuôi mềm mại cọ cọ. Qua thật lâu, mèo đen mới vòng đến trước mặt An Dạ, ngậm bánh bao thịt bắt đầu nhấm nuốt. &quot;Meo ~&quot; An Dạ cười cười, ngồi xổm xuống, lẳng lặng nhìn chăm chú vào mèo đen. Trong đầu cô hình như có bóng dáng thiếu niên ôm mèo? Mà Bạch Hành cũng từng nói qua.... anh ta có nuôi một con mèo đen. Cho nên, thiếu niên đó chính là anh ta? Đã từng xảy ra chuyện gì trong quá khứ đây chứ? Cái nhẫn kia.... An Dạ không nhớ gì cả, đầu óc của cô bây giờ lại không thể hoạt động! Không thu hoạch được gì, cô vòng đi vòng lại bên ngoài cả ngày, lúc này mới trở về nhà. Hiện tại Bạch Hành đang nấu cơm, cái bụng đói của cô giống như được gãi đúng chỗ ngứa mà phát ra một tiếng &quot;òn ọt&quot;. &quot;Còn chưa ăn sáng sao?&quot; Bạch Hành hỏi. An Dạ đỏ mặt: &quot;Vốn muốn ra ngoài mua bánh bao ăn, nhìn thấy một con mèo đen liền cho nó luôn.&quot; &quot;Mèo đen à?&quot; &quot;Ừ.&quot; An Dạ thật cẩn thận: &quot;Không phải anh nói anh đã từng nuôi một con mèo đen sao?&quot; &quot;Đã từng nuôi.&quot; &quot;Sau khi nó bỏ đi thì không trở lại nữa à?&quot; &quot; Không trở lại.&quot; An Dạ giả vờ như nói đùa: &quot;Thế.... Con mèo tôi gặp hồi nãy nói không chừng là của anh thì sao?&quot; &quot;Tuổi thọ của mèo không dài như vậy, hơn nữa, cũng đã là chuyện của mười mấy năm trước rồi.&quot; Trong lòng An Dạ lộp bộp một cái, quả nhiên, anh ta cũng không phủ nhận chuyện trước đây. Dựa theo phản ứng của người bình thường, hẳn là anh ta sẽ theo bản năng buột miệng thốt ra mình chưa từng ở đây? Nói như vậy, Bạch Hành đã từng ở vùng này chăng? Cô đã từng.... gặp qua anh ta? Đến buổi tối, An Dạ sớm phóng lên giường, nằm ở trong chăn vẻ mặt xuất thần. Bỗng nhiên, cửa không gió tự động mở, phát ra thanh âm &quot;kẽo kẹt —&quot;. An Dạ đứng dậy, do dự không biết có nên ra ngoài nhìn xem một chút hay không. Là thiếu niên xuất hiện vào tối hôm qua phải không? Không, hẳn nên gọi người đó là Bạch Hành lúc trẻ chứ nhỉ? Hết thẩy những việc đã xảy ra đều là ảo giác chăng? Chỉ là cô rất tò mò muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.... Cô không nên luôn ở thế bị động như vậy, cũng không nên toàn tâm toàn ý tin tưởng vào Bạch Hành luôn có điều giấu cô. An Dạ lấy hết can đảm đứng dậy, hướng ngoài cửa đi đến. Hôm nay cũng tương tự như tối hôm qua, cô đi về phía bóng tối, giống như đang đi vào vực sâu. Loại cảm giác thôi thúc mãnh liệt này bao trùm lấy cô, làm toàn thân cô phát lạnh. Bỗng nhiên, có một giọng nói chui vào lỗ tai An Dạ, như một làn gió thoảng phất qua vành tai, làm cho cô ngứa ngáy. — &quot;Cô thật sự tin tưởng hắn ta?&quot; &quot;Tôi.....&quot; An Dạ do dự. — &quot;Dối trá! Cô nhớ được, là do ta đã cứu cô.&quot; Giọng nói kia vẫn như cũ lấy một loại ngữ điệu ôn nhu đến mê hoặc An Dạ. Mà An Dạ hoàn toàn hiểu rõ, cô vừa không tin tưởng Bạch Hành, cũng không tin tưởng giọng nói thần bí này. Bây giờ, cô không tin bất cứ ai. Nỗ lực nhớ lại tình hình đã xảy ra lúc nhỏ, ừ, dường như cô đã nhớ ra được gì đó — Đó là vào một buổi chiều, ánh nắng lúc chạng vạng vẫn còn rất gay gắt. Cô và Bạch Hành hình như là bạn tốt chơi cùng nhau. Dựa theo lệ thường cô đi tìm Bạch Hành, ở sâu trong con hẻm kia. Lúc đó cây cối xung quanh còn chưa được tươi tốt như bây giờ, vẫn còn khá thưa thớt, chỉ mọc tới cửa sổ lầu một của biệt thự. Cổng ngoài không đóng, cô cẩn thận thăm dò tình hình bên trong nhà. An Dạ cũng không dám tự tiện đi vào, cô rất sợ mẹ của Bạch Hành, cũng chính là người phụ nữ có đôi mắt màu lam với vốn tiếng Trung thập phần sứt sẹo kia. Mà vào lúc ấy, cô thấy được.... Cảnh tượng kinh hoàng! Trước mắt An Dạ là một vũng máu thật lớn, một màu đỏ đậm tràn ngập đôi mắt cô. Là vết máu! Trong căn biệt thự kia có người chết! Mẹ của Bạch Hành đang cầm một cây súng trong tay, cho nên người nằm trên mặt đất là bị bà ta giết. Sau đó.... sau đó bọn họ trông thấy cô. An Dạ vẫn còn nhớ rõ người phụ nữ kia nói gì, bà ta nói: &quot;Một đứa con ngoan là phải biết bảo vệ mẹ, cho nên, con bé này chứng kiến mẹ mày phạm tội, vì che chở mẹ nên mày phải giết nó đi?&quot; Trên gương mặt bà ta là sự hướng dẫn người khác phạm tội, đôi mắt lam loé lên ánh sáng điên cuồng và hưng phấn, giống như ma quỷ khát máu. Lúc ấy An Dạ rất sợ hãi, cô lùi lại vài bước, té ngã trên mặt đất. &quot;Hừ, phế vật!&quot; Bà ta thất vọng quở trách Bạch Hành, sau đó giơ súng lên, nhắm thẳng vào An Dạ. Bà ta muốn giết người diệt khẩu! &quot;Để con làm thôi!&quot; Vào lúc này, Bạch Hành chặn tay bà ta lại, đoạt lấy cây súng. Trên mặt anh lộ ra ý cười khinh miệt, hơi lắc lắc đầu, nói: &quot;Em không nên tới, đã nhìn thấy chuyện không nên nhìn, vậy thì tôi sẽ thay mẹ tôi, giết em!&quot; Quả nhiên, quả nhiên là Bạch Hành muốn giết cô?! Đầu An Dạ đau như muốn nứt ra, cô ngồi xổm dưới đất, giờ này khắc này, sự đau đớn thống khổ khiến cô muốn nức nở ra tiếng. Cái gì đây? Những chuyện này là sao chứ? Mọi chuyện đã quá rõ ràng rồi đi? Bởi vì cô chứng kiến mẹ anh giết người nên anh ta muốn giết cô. Mà bà ta sau này vẫn bị bắt, nên... anh ta tìm tới cô để báo thù? Mọi chuyện là như vậy. Nhưng vì sao anh ta lại chậm chạp không xuống tay? Không đúng, không hợp lý! Hình như An Dạ vẫn còn quên điểm mấy chốt nào đó. — &quot;Chậc chậc chậc, thật là đáng thương! Đến như vầy mà vẫn còn muốn bênh vực cho hắn sao?&quot; Có một người đột nhiên xuất hiện trong bóng tối, hắn ta giang rộng hai tay với cô, ôn nhu nói: &quot;Ta khiến cô nhớ được mọi chuyện là vì bảo vệ cô đấy nhé. Vậy nên cô phải tới bên cạnh ta này, mở rộng lòng mà tiếp nhận ta đi?&quot; &quot;An Dạ!&quot; Phía sau lưng cô truyền đến một tiếng gọi, lập tức kéo về sự chú ý của cô. An Dạ quay đầu lại, phát hiện đó lại là Bạch Hành. Bạch Hành thở hồng hộc, trong tay đang nắm chặt khẩu súng, khẩu súng này là Bạch Nam để lại cho anh, anh vẫn luôn mang theo bên cạnh. — &quot;Cô xem, hắn cầm súng kìa. Hắn còn muốn giết cô một lần nữa đấy.&quot; &quot;An Dạ, lại đây!&quot; Trong đôi mắt Bạch Hành toát ra sự sợ hãi khó hiểu cùng với tức giận, hai đầu mày nhíu chặt, môi mím thành một đường mỏng, dường như anh đang cố gắng nhẫn nại điều gì đó. Đầu óc An Dạ bây giờ rất rối loạn, cô theo bản năng không muốn tin tưởng Bạch Hành, mặt khác lại cũng không đặt niềm tin vào một kẻ xa lạ. Nhưng cô bắt buộc phải đưa ra lựa chọn, hoặc là tin tưởng, hoặc không tin tưởng Bạch Hành. &quot;An Dạ, em đừng sợ, lại đây nào....&quot; Bạch Hành cũng hướng về cô mở rộng hai tay, cố gắng hết sức bày ra bộ dáng đáng để tin cậy. Anh vẫn luôn là anh, không có gì khác biệt. Kỳ thật, khi cẩn thận ngẫm lại thì vẫn có thể phát hiện ra khá nhiều điểm đáng ngờ. Bạch Hành vẫn luôn một lần rồi lại một lần cứu cô, cho dù mọi chuyện lúc đó như thế nào, có bao nhiêu nguy hiểm, anh vẫn luôn cố chấp bảo hộ cô an toàn bên dưới đôi cánh của mình. Rõ ràng cô không nên dao động. — &quot;Cô vẫn lựa chọn tin tưởng hắn ta à?&quot; &quot;Tôi....&quot; Vào lúc này, không biết từ đâu có một con mèo đen uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy ra, cái đuôi của nó quẹt nhẹ vào cẳng chân An Dạ, rất hiển nhiên dùng hai ba bước nhảy đến phía sau Bạch Hành. Đầu óc An Dạ đang trống rỗng bỗng nhiên dâng lên một cỗ dũng khí, học theo mèo đen, cô hai ba bước chạy tới nhào vào ngực Bạch Hành. Tràn đầy chóp mũi là mùi hương của Bạch Hành, mùi hoa nhài có thể khiến lòng người yên ổn. Trái tim An Dạ đập rộn ràng, có loại cảm giác thoát chết trong gang tấc. Chỉ sau vài giây, bóng dáng khuất trong sương mù màu đen đã biến mất, trước mắt cô, nơi đó chỉ còn lại một hàng rào thấp bé không đáng kể. Chỉ cần cô bước về phía trước vài bước nữa thôi thì cô hẳn đã chết không thể nghi ngờ. &quot;Nguy hiểm thật!&quot; An Dạ thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cô vẫn không nhớ được toàn bộ chuyện trước đây, nhưng vừa rồi, trong đầu cô xẹt qua một hình ảnh — chính là lúc cô tông cửa bỏ chạy thì trong biệt thự vang lên một tiếng súng. Nếu cô đoán không lầm thì Bạch Hành hẳn đã xoay họng súng.... nhắm ngay bà mẹ của anh ấy. Thật may mắn, đến cuối cùng thì Bạch Hành vẫn luôn đứng về phía cô. An Dạ đã đại khái đoán được nguyên tắc vận hành của gashapon thần bí, phỏng chừng nó dựa vào đánh thức khát vọng đối với quá khứ quan trọng của một người, từng bước một dẫn người đó tiến sâu vào tăm tối. Thế nhưng mọi chuyện vẫn còn may mắn đối với An Dạ, cô không phải là một trong những nạn nhân của nó. Khi cả hai trở lại phòng ngủ thì đã là 01h sáng. Bạch Hành nấu cho An Dạ một chén mì, bên trên rải chút hành lá, mùi hương tỏa ra khắp nơi làm con sâu tham ăn trong An Dạ động đậy. Bạch Hành nhìn cô hút mì, sau đó hỏi: &quot;Em đã nhớ ra toàn bộ rồi?&quot; &quot;Không có.&quot; An Dạ mất mát lắc đầu. &quot;Vậy tôi sẽ kể cho em nghe.&quot; Anh chìm vào hồi ức, &quot;Mẹ tôi là người nước ngoài, nói đúng hơn, bà là một tội phạm, cụ thể phạm tội gì thì tôi không biết rõ. Sáu bảy tuổi, tôi bắt đầu bị huấn luyện một cách nghiêm khắc, thậm chí cả cách sử dụng súng ống. Đại khái vào năm mười ba tuổi thì có một cảnh sát tìm tới cửa, bị mẹ tôi bắn chết ngay tại chỗ. Sau đó, bà ấy thấy em, bắt buộc tôi phải nổ súng giết em, lúc đó tôi rất sợ hãi, chưa bao giờ từng sợ như vậy.... Rồi, sau đó tôi lựa chọn khống chế hung khí của bà, lần đầu tiên nổ súng.... là nổ súng vào bà ấy. Còn vụ tai nạn xe cộ kia thì cũng là bà ấy muốn rời khỏi hiện trường mà tạo thành.&quot; &quot;Vì sao lại gạt tôi?&quot; &quot;Em chỉ nhớ rõ lúc tôi chĩa súng vào em, trong đó cũng có một vài.... nguyên nhân riêng tư.&quot; An Dạ nói: &quot;Cho dù vì bất cứ nguyên nhân gì, anh cũng không thể lừa gạt cộng sự đi? Anh đây gọi là không có trách nhiệm!&quot; &quot;Tôi.... sẽ phụ trách.&quot; Bạch Hành ngập ngừng nói. &quot;Ừm!&quot; An Dạ gật đầu, tiếp tục hút mì. Tuy cảm thấy những lời anh nói hơi kì lạ nhưng cô cũng không nghĩ đi đâu sâu xa cho lắm. Bóng đêm tĩnh lặng, mì anh làm cũng rất ngon. HẾT CHƯƠNG 49