[Tình Trai] Đạp Vỡ Khoảng Cách
Chương 39
Không gian phút chốc chẳng có gì để nói, người đàn ông nhíu mày tiến lên nói: "Lâu Anh! Ở đây không có chuyện của em nữa, em về đi!"
Thì ra chị này tên là Lâu Anh, chị ta dụi tàn thuốc làm một cú xoay người hoàn mỹ, mở cửa xe ngồi vào trong, hé mặt qua ngoài cửa kính: "Vấn Đông! chúc may mắn!"
Rồi đề ga lao vun vút, kéo theo hàng tá khói bụi xộc vào mặt Hứa Trác, Hứa Trác nhíu mày ho sặc sụa, Quý Thừa lấy khăn giấy đưa cho cậu.
Mẹ nó!
Cứ tưởng cuộc nói chuyện đến đây là kết thúc nhưng không người đàn ông tên Vấn Đông đó tiến lại gần Hứa Trác làm Hứa Trác căng thẳng, ý nghĩ điên rồ vụt qua đầu cậu, chắc không phải là một trong những người tình của Triển Dịch đó chứ, này cũng mặn mà quá đi.
"Triển Dịch sao em lại ở đây?"
Người đàn ông nhìn Quý Thừa, tròng mắt hơi lóe, Hứa Trác không đoán được ánh mắt của anh là gì.
Không biết Triển Dịch làm sao quen được người này, Hứa Trác đành nói: "Em chơi nhà bạn!"
"À! Em đi bộ à để anh đưa em về, sẵn tiện hỏi thăm chú Triển luôn?"
Hứa Trác nhìn anh lại nhìn Quý Thừa, Hứa Trác bây giờ đoán là anh này quen biết với ba Triển Dịch chắc là họ hàng trong nhà, Quý Thừa liền nói: "Cậu về đi!"
Quý Thừa đánh ánh mắt vào trong chung cư của Trí Tiết Lâm, Hứa Trác hiểu ra, phải có người bịt miệng nó, Hứa Trác lên xe người ta về nhà, nhìn cử chỉ tao nhã của anh, anh không phải là người làm lụng vất vả, chẳng lẽ là em của ba Triển Dịch à?
Vấn Đông nhìn lên cửa kính thấy Hứa Trác đang lầm lì không nói tiếng nào: "Triển Dịch, anh muốn hỏi một chút!"
Nghe anh nói Hứa Trác mới ngẩng đầu lên: "Anh cứ hỏi đi!"
"Em làm sao mà quen biết Lâu Anh, theo anh biết thì cô ta loại người nào cũng xơi, em trước đây từng qua lại với Lâu Anh à?"
Hứa Trác cảm thấy mình nặng nề, không biết người trước mặt là ai, cậu phải nói như thế nào?
"Em trước đây bị tai nạn nên không nhớ nữa!"
Vấn Đông ồ lên rõ to, thẳng thừng nói trắng ra: "Thì ra là như vậy, còn nói gì mà anh là mẫu người lý tưởng của em, người vừa nãy là bạn trai của em à?"
Hứa Trác toàn thân cứng đơ, cậu có chút không theo kịp lời nói của anh, liền liên tưởng đến lời nói của Lâu Anh, chị ta hình như nói người đàn ông này là Gay? Nhưng Hứa Trác không muốn phủ nhận mối quan hệ với Quý Thừa: "Đúng! Anh đừng nói gì với ba em!"
Vấn Đông cười hà hà nhìn Hứa Trác qua gương chiếu hậu như sinh vật lạ, thấy Triển Dịch không nhớ gì nữa, bộ dạng không khó ưa như ngày trước, thật sự rất thú vị: "Anh đâu có bị điên!"
"..."
"Tới nhà rồi!"
Hứa Trác lanh lẹ bước xuống nhìn cổng khóa làm bộ mặt tiếc nuối nhìn anh: "Ba mẹ em không có ở nhà!"
Vấn Đông cũng đoán được rồi, bộ dạng trốn tránh của Triển Dịch lọt vào mắt anh, mở ngăn lấy ra một tờ card: "Sau này nếu em cần gì thì cứ liên hệ anh, khoảng một năm nữa anh bán công ty rồi em không tìm thấy anh nữa đâu!"
Bán công ty gì Hứa Trác không thắc mắc nhiều, anh lái xe đi khuất, nhìn tờ card in chữ chói mắt trên tay.
Công Ty Dịch Vụ Du Lịch Hoàng Phương
Giám đốc: Vấn Đông
Số điện thoại: 0123483908
Cậu thật ra không biết anh là người xấu hay tốt, nhưng nghĩ lại Triển Dịch từng nói "anh là mẫu người lý tưởng của em" Hứa Trác bỗng nhiên cảm thấy toàn thân phát lạnh, óc dịch nỗi đầy mặt, thằng cờ hó Triển Dịch này, đến họ hàng cũng xơi à? Hứa Trác cũng muốn xòe tay ra đếm thử người tình của Triển Dịch rốt cuộc có bao nhiêu người.
Quý Thừa ở lại nhìn Hứa Trác lên xe đi khuất thì dắt xe đạp Hứa Trác vào, đi lên lầu, hắn thật ra có chút không yên tâm, không biết gã nọ là ai, thấy Hứa Trác cũng không biết, hắn sau khi xử xong thằng Trí thì gọi cho cậu mới được.
Cửa nhà Trí Tiết Lâm đóng cứng ngắt, Quý Thừa gọi vài tiếng không thấy ai ra, mẹ nó, không lẽ trốn trong đó luôn rồi, mặt thằng Trí Tiết Lâm lúc nào cũng dày bằng lớp đường bê tông, chẳng lẽ lại ngại chuyện này, Quý Thừa còn chưa thấy ngại, nó ngại cái gì?
"Trí Tiết Lâm, nói chuyện chút đi!"
Một hồi gõ như muốn bứng luôn bản lề, Trí Tiết Lâm sợ ảnh hường đến hàng xóm cho nên thỏ thẻ nói nhỏ qua cánh cửa.
"Nói! Mày có giết người diệt khẩu không?"
Quý Thừa dở khóc dở cười nói: "Mày điên à, mở cửa ra, tao sẽ không làm gì mày!"
"Chắc không?"
"Chắc!" Quý Thừa trả lời chắc nịch.
Cửa rốt cuộc cũng bị mở ra, mặt thằng Trí e thẹn ló ra, Quý Thừa xông vào, kìm kẹp cổ thẳng chả, Trí Tiết Lâm bị bất ngờ, cổ bị nghẹt la chí chóe.
"Mày đã nói không giết tao mà, thả ra nghẹt cổ bố mày!"
Quý Thừa thả nó ra, Trí Tiết Lâm mặt đỏ bừng ngồi xuống ghế, nói năng loạn xạ: "Mày lên đây làm gì? Không cần phải giải thích gì đâu, con trai hôn nhau là chuyện bình thường thôi, thỉnh thoảng tao còn hôn mấy đứa trong lớp đó!"
Quý Thừa lại cảm thấy buồn cười: "Nhưng tao với Hứa...Triển Dịch là thật!"
Trí Tiết Lâm kinh ngạc, Quý Thừa lại trả lời thẳng thắn như vậy, thật ra không phải là Trí Tiết Lâm không biết mà là cậu không muốn nói về vấn đề này làm Quý Thừa khó xử, cậu đã cố gắng che giấu cho nó mà nó còn trắng trợn thừa nhận, coi có tức hông! Thừa nhận rồi thì còn nói cái gì nữa, mẹ nó, ai trong lớp mà không biết Triển Dịch là Gay, chỉ là điều đáng kinh hồn nhất là Quý Thừa lại là kiểu quan hệ đó với Triển Dịch, đến bây giờ mới biết Quý Thừa là Gay, còn tò te tú tí với Triển Dịch qua mắt bọn họ, hèn gì, nhìn hắn và cậu kiểu gì cũng thấy toát ra mùi gì đó.
Nồng nặc mùi tình yêu!
"Tao biết rồi mày về đi, đầu óc tao thoáng lắm, chúng mày chơi hay yêu nhau tao không có ý kiến dù sao cũng chẳng phải chuyện của tao!"
Quý Thừa biết ngay là Trí Tiết Lâm sẽ nói như vậy, bởi vì nó rất thẳng thắn, chơi rất được: "Cảm ơn mày!"
"Cảm ơn gì! Thôi biến giùm tao cái!"
Quý Thừa dắt xe về nhà, căn bản thằng Trí dễ nói chuyện lắm, vào miệng hắn thì chẳng là chuyện to tát, hắn mở điện thoại muốn điện cho Hứa Trác, Hứa Trác bắt máy rất nhanh, dồn dập nói.
『 Alo! Quý Thừa cậu đã nói với thằng Trí Tiết Lâm chưa? 』
『 Nói rồi, nó kín miệng lắm! 』
『 Tôi biết mà 』
Quý Thừa hỏi:『 Người đàn ông đó cậu có quen không? 』
Hứa Trác ngập ngừng: 『 Hình như là người tình của Triển Dịch, tôi cũng không chắc nữa, nhìn anh ta hình như có tâm sự gì đó, cậu không biết là tôi ngồi trong xe mà như muốn chết ngạt 』
Quý Thừa cười qua điện thoại: 『 Cậu để ý anh ta quá đó, tránh xa anh ta một chút, còn nhìn ra có tâm sự à? 』
『 Tôi chỉ có cảm giác như vậy thôi, bây giờ thật muốn hôn cậu một cái để giảm bớt tâm tình 』Hứa Trác đánh lái đề tài không muốn nói về vấn đề này nữa.
Quý Thừa liền để điện thoại lên miệng hôn một tiếng rõ to, làm Hứa Trác vừa buồn cười vừa ấm áp.
Không ai muốn làm người bình thường khi yêu.
Quý Thừa không nói nhưng thật ra Hứa Trác cũng biết mọi người kì vọng ở hắn rất nhiều, nhất là ba mẹ hắn, một người có thành tính xuất sắc như hắn đi đâu cũng tỏa sáng, mấy ngày cuối thi Hứa Trác biết điều không làm phiền hắn.
Buổi tối cậu và hắn không thường xuyên gặp nhau, hắn bận ôn bài nhưng khi học xong không biết thế nào hay Hứa Trác đã ngủ hay chưa đều nhắn cho cậu một tin trước, thật ra Hứa Trác vẫn luôn chờ tin nhắn của hắn.
『 Hứa Trác cậu ngủ chưa? 』
Hứa Trác chỉ trả lời sau hai giây:『 Vẫn chưa ngủ vì nhớ cậu quá 』
Quý Thừa cầm điện thoại cười: 『 Tôi cũng nhớ cậu! 』
Mẹ nó! Cậu và hắn như thể yêu cách xa mấy vạn dặm, thật ra chỉ cách mười phút đi xe đạp thôi, Hứa Trác nhắn đùa một chút: 『 Thật muốn thấy mặt cậu trước khi ngủ 』
Hồi lâu vẫn chưa thấy Quý Thừa nhắn gì, hay là ngủ rồi? Giờ cũng trễ rồi, Hứa Trác bỏ điện thoại qua một bên, chuẩn bị ngủ thì điện thoại đột nhiên đổ chuông, màn hình hiển thị Quý Thừa? Hắn gọi cậu làm gì?
Giọng hắn trầm thấp kéo theo tạp âm ồn ào: 『 Hứa Trác cậu mở cửa sổ ra đi, tôi đang đứng trước cửa nhà cậu! 』
Hứa Trác kinh ngạc, vội vàng áp tai vào điện thoại nghe tiếng thở có chút loạn nhịp của hắn, rồi vội vàng mở của kính, gió lớn ập vào mặt nhưng cả người vẫn thấy nóng bừng, thân ảnh cao lớn mặc áo phao to đùng đứng trước cổng nhà cậu, tay hắn còn huơ loạn xạ khi thấy cậu, Hứa Trác ngoài cảm giác tim đập nhanh cả người như bị ai đó rót mật vào người, thì còn có một cảm giác xót, cậu chỉ nói đùa một chút, hắn liền tới nhà cậu, cảm giác này rất khó nói thành lời.
Hứa Trác vung chăn, vội vàng chạy xuống nhà, mở cổng, Quý Thừa vẫn áp tai vào điện thoại cười với cậu, Hứa Trác đi tới miệng thì chửi nhưng người thì ôm hắn.
"Cậu mẹ nó điên à Quý Thừa, cậu không thấy lạnh sao?"
"Đi bộ một chút thì không thấy lạnh!"
Hứa Trác hồi lâu mới thu hồi cảm xúc: "Cậu vào nhà không?"
Quý Thừa từ chối: "Tôi muốn nhìn cậu một chút thôi rồi về, nhớ cậu quá không kiềm được!"
"Tôi nói gì cậu cũng làm theo sao?"
Cậu và hắn đứng sau cây lớn cho đỡ lạnh, Hứa Trác vì ra vội nên chẳng mặc áo ấm, Quý Thừa cứ ôm cậu như thế.
Hứa Trác thích mùa đông, cây trụi lá, bên ngoài lạnh lẽo bên trong nóng đến bức người, Quý Thừa không biết giấu gì trong đôi mắt mà thâm tình như có thể giết chết người đang say tình, Hứa Trác cười đến răng ê buốt, tự nhiên thấy âm ấm.
Quý Thừa lại tới xem cậu một chút rồi về, Quý Thừa đuổi cậu vào rồi mới về, Hứa Trác mở cửa sổ nhìn bóng lưng hắn đi khuất.
Thi học kì một rốt cuộc cũng tới, vừa mới thi xong bốn môn, Hứa Trác cảm thấy sinh còn khó hơn cả văn, cái gì mà đột biến, rồi gì mà quy luật phân li, rồi còn có phân li độc lập, Hứa Trác chưa thấy nhập ma bằng bọn học giỏi, vừa mới ra khỏi phòng thi đã dò hỏi đủ thứ, thứ Hứa Trác thấy đầu tiên là một top người đứng cạnh thùng rác bốc mùi cãi lộn.
"Mày sai rồi F2 kiểu hình là ba hoa đỏ, một hoa trắng mới đúng!"
"Nếu Aa thì 100% đỏ"
"..."
Quý Thừa ra khỏi phòng sau cậu, tiến lên choàng vai Hứa Trác, kề sát mặt mình vào mặt cậu đem hơi ấm của mình qua: "Làm được không?"
Hứa Trác cười: "Không ổn lắm!"
Sau nhiều ngày thi rốt cuộc cũng được giải thoát.
____________
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
11 chương
129 chương
19 chương
169 chương
18 chương