Thứ quen thuộc mà khi mất đi, phải cần có thời gian tùy theo mức độ, còn hắn thứ quen thuộc bên hắn, dù hắn có dành thời gian bao nhiêu đi nữa cũng không cách nào quên đi được. Có thể do Triển Dịch quá giống với Hứa Trác, khiến tâm tư hắn rối bời, khiến hắn nhớ nhung đến kiệt quệ, hoặc có thể do trí não hắn đánh lừa cảm xúc, đến bây giờ mới biết được người hắn nhớ nhung căn bản đang đứng trước mặt hắn, những thứ làm loạn đầu óc của hắn trước đây, tất cả đều nực cười. Hắn thở ra một làn khói nhanh chóng bị gió đánh tan, cũng không đánh tan nỗi khuôn mặt tối tăm của hắn, hắn nhìn bờ biển, hắn nghe tiếng sóng biển rì rầm, trong đầu loạn một mảnh hồi lâu mới bình tĩnh lại được. Khóe môi hắn mấp máy chưa thể nhìn Hứa Trác: "Cậu nói đi, tôi đang nghe!" Hứa Trác nhìn hắn biết hắn đã bình tĩnh lại rồi, nhưng Hứa Trác chưa bao giờ bình tĩnh, cậu thấy mình hơi run rẩy, có thể do đối diện với sự chất vấn của Quý Thừa khiến cậu thấy mình hít thở không thông, cậu muốn mình nói nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu. Tiếng Hứa Trác hòa vào tiếng sóng lọt vào tai Quý Thừa như đang nghe kể về một câu chuyện trong phim. "À...ờ cách đây một năm, cũng buổi tối như vậy tôi với dượng cãi nhau ông ta đánh bài, tôi cảm thấy phiền cho nên ra giữa giao lộ, có thể là do bước chân theo bản năng...tôi thấy người tên Triển Dịch cậu đang điện thoại chửi bớt...!" Hứa Trác nếu có quay lại con mẹ nó cậu sẽ không lo chuyện bao đồng rác rưởi này đâu, người ta thường nói số mệnh con người đã được định sẵn có thể là ngày hôm đó định phải chết là Triển Dịch, nhưng Hứa Trác là kẻ thế mạng, ông trời thấy cậu chết bất công quá cho nên khiến cậu sống bằng cách không còn là chính mình. Quý Thừa đưa điếu thuốc xuống nhìn cậu, khói mờ ảo còn phát ra một mùi hương nồng sặc, khiến Hứa Trác hơi ẩn nhẫn, hắn thấy như vậy nhanh chóng dụi tàn thuốc vào bãi cát, tắt liệm, Quý Thừa vẫn đang nghe cậu nói, một từ cũng không sót. "...cậu ta chửi người rất lớn tiếng...bỗng dưng cậu ta bước ra đường mà đèn vẫn chưa chuyển xanh, sau đó tôi muốn cản cậu ta, cậu ta liền theo phản xạ đẩy tôi vào làn đường, nhanh chóng lắm, chẳng hề đau đớn gì, đến khi tỉnh dậy tôi mới biết thì ra cái người Triển Dịch này đã chết còn tôi thì sống, sống trong thân thể của cậu ta, từ lúc đó tôi liền trở thành Triển Dịch!" "Quý Thừa cậu có thể không tin nhưng những chuyện tôi vừa nói là sự thật, tuyệt không có nữa điểm giả dối!" Có những chuyện khi nói dối hoặc dấu giếm không hẳn là xấu mà là để khiến mọi người xung quanh bớt đau khổ, giống như bố mẹ Triển Dịch vậy. Có lẽ do Hứa Trác chìm vào quá khứ quá sâu cho nên hồi lâu vẫn chưa thấy tỉnh táo, Quý Thừa nhìn cậu bằng đôi mắt thâm sâu khó dò, nghe Hứa Trác kể hệt như kể về ai đó, tuyệt không phải cậu, hắn vốn dĩ chẳng hề để ý những thứ tôm tép, hắn chỉ để ý cậu, Hứa Trác sống lại cũng chẳng hề dễ dàng gì, vậy mà Quý Thừa chấp nhất vấn đề là Hứa Trác con mẹ nó tại sao lại giấu hắn. Không gian lắng đọng, sóng như ảo giác mà ngừng lại chẳng hề lọt nỗi vào tai Quý Thừa, hắn quay đầu nhìn thẳng cậu, Hứa Trác ngược lại cũng thế, trong mắt hắn có Hứa Trác, có lẽ một khắc này Hứa Trác liền cảm thấy mình thật sự thích Quý Thừa, cái thích này nhẹ nhàng lắm, chẳng cuồng nhiệt, chỉ cần thấy hắn tim đập mạnh cũng khiến cậu thơ thẩn rồi. Quý Thừa bây giờ mới nói: "Cậu có đau không?" Hứa Trác nghĩ thử hắn nói có đau không là gì, hồi lâu mới hiểu được, cậu phất tay loạn xạ: "Không, không hề đau chút nào, chỉ như cái chớp mắt tôi liền thành cái xác không hồn rồi!" Quý Thừa cười nhẹ, có thể Hứa Trác không đau nhưng hắn lại thấy đau, Hứa Trác căn bản không nhìn thấy được cậu ta thê thảm thế nào, ngực bị phanh ra, khuôn dập nát chẳng thể nhìn rõ, dưới lớp màn đó căn bản chẳng thể biết được tứ chi có lành lặn hay không, hắn chỉ thấy nhiều máu, có lẽ đó cũng là cách giải thoát tốt nhất, nhanh chóng dễ dàng và không đau đớn. "Hứa Trác cậu vì sao lại thích tôi, trong khi trước đây cậu căn bản chẳng để tôi vào mắt" Hứa Trác sửng người, Quý Thừa hỏi quá đường đột, Hứa Trác không tìm ra câu trả lời nào, thích là thích còn cần phải giải thích vì sao? "Bởi vì cậu quá ấm áp, trước đây tôi mơ hồ không biết, thậm chí cậu còn chẳng dấu giếm gì, là tôi ngu ngốc!" Quý Thừa không trả lời, Hứa Trác thấy không còn sớm nữa, nếu Quý Thừa giữ cậu thì cậu sẽ ở lại nhà hắn một đêm, còn hắn không giữ cậu thì cậu về nhà thôi, cậu thử thăm dò hắn. "Quý Thừa không còn sớm nữa, vậy tôi về đây!" Hứa Trác dắt xe, thân thể Quý Thừa chẳng nhúc nhích gì, Hứa Trác thở dài, đắt được một đoạn, bất thình lình Hứa Trác bị thân thể Quý Thừa bao phủ, xe đạp liền cứ thế ngã ầm trên mặt đất, liền rơi vào cái ôm của hắn, nhiệt trên người Quý Thừa rất nóng, hắn ôm chật cứng, cổ dựa vào hõm vai cậu, Quý Thừa có chút xúc động, hơi thở dồn dập nói. "Hứa Trác tôi nhớ cậu!" Dường như câu nói của hắn rất có lực đả động kinh tâm Hứa Trác làm lòng Hứa Trác nhũn như bột nhão, khiến Hứa Trác bất đắc dĩ mà u mê, đầu óc cũng trì trệ, hơi thở dồn dập Quý Thừa bao quanh hõm vai cậu. Quý Thừa tự hỏi rất nhiều lần một người bình thường như hắn lại không sao tìm được cách quên đi Hứa Trác, có thể do hắn còn quá trẻ, cũng có thể do tình đầu khó phai. Lúc đó Hứa Trác nói: "Tôi là người trong nỗi nhớ của cậu, còn cậu là người thời khắc này tôi muốn lưu lại trong nỗi nhớ của mình!" Xem như một lời tỏ tình trí mạng, Hứa Trác đều thổ lộ ra hết, tâm tư Quý Thừa sâu như vậy, cái gì nên hiểu cũng đã hiểu hết rồi. Hứa Trác đạp xe đèo Quý Thừa về nhà, Quý Thừa ngồi vu vơ nhìn ánh trăng, để gió lao vun vút vào mặt. Ánh trăng hôm nay sáng lắm, nhưng lại chẳng bằng ánh trăng trong lòng hắn. Hứa Trác đứng trước cửa nhà Quý Thừa, đợi Quý Thừa vào nhà rồi cậu mới lái xe đạp về, sợ ở lại nhà hắn không kiềm được làm chuyện bây bạ, Hứa Trác hơi kích động một chút, tâm trạng tốt đạp về đến nhà. Sáng sớm ngủ dậy Hứa Trác không kiềm được điện thoại cho Quý Thừa. "Này cậu chờ tôi đèo cậu đi học!" Hứa Trác vội vội vàng vàng dắt xe ra cổng: "Con đi học đây!" Không hiểu sao đạp vội đến nỗi không kiềm được bản thân, chân như được nạp điện, phóng như tên lửa, khi cậu tới Quý Thừa đã đứng trước giàn hoa giấy rồi, cậu thấy hắn gương mặt phơi phới dường như chuyện hôm qua đều bỏ qua sau đầu hết, chuyện qua rồi thì đừng nhắc tới nữa, khúc mắc đã giải đừng lấn cấn làm chi. Quý Thừa thấy cậu tới liền nhìn đồng hồ: "Tám phút hai mươi ba giây, cậu ăn cướp đấy à?" Hứa Trác cười hà hà, Quý Thừa còn tính cả từng phút từng giây à, thật biến thái, chắc nhớ nhung cậu quá: "Lên xe anh đèo cậu!" Quý Thừa ngồi lên yên sau, chân dài quá mà thòng lòng dưới đất, xe đạp Hứa Trác chẳng có chỗ để chân, mỏi muốn chết. "Hôm sau tôi đèo cậu!" Hứa Trác từ chối: "Cậu cứ ngồi yên đi, tôi đã nói là đèo cậu đi khắp thế gian mà!" Quý Thừa một hơi nói trắng ra: "Cậu sợ ngồi đằng sau mỏi chân chứ gì?" Ồ! Quý Thừa như đi guốc trong bụng Hứa Trác vậy, mẹ nó như vậy mà cũng nghĩ ra được. Vào lớp, trong lớp liền một mảnh ồn ào, đàn ông đàn bà mới sáng đã nói chuyện trên trời dưới đất, Hứa Trác ngồi xuống vị trí của mình, Quý Thừa lục trong cặp định lấy ra thứ gì đó nhìn sang bên cạnh đã thấy Mộng Hy đi từ trên xuống ngồi vào chỗ của Tạ Trình, cậu ta bỏ lên bàn Hứa Trác một cái bọc. Hứa Trác nhìn Mộng Hy khó hiểu nói: "Cái gì đây?" Mộng Hy cười tươi: "Áo khoác của cậu đó, xin lỗi vì đến bây giờ mới đưa cho cậu!" "À! Không sao!" Hứa Trác lấy xuống cất vào cặp, Mộng Hy nói tiếp. "Tôi sợ cậu chê nên mua lại áo mới cho cậu đó!" Hứa Trác kinh ngạc: "Mua làm gì? Tôi có chê cái gì đâu!" Mộng Hy cười lại để lên bàn Hứa Trác một cái bọc. "..." "Tôi thấy cậu hay ăn bánh phồng tôm cuộn bánh giầy nên mua cho cậu!" Hứa Trác cảm thấy hôm nay Mộng Hy cứ quái lạ thế nào: "Thôi cậu lấy ăn đi, tôi ăn sáng rồi!" Mộng Hy vừa đứng dậy vừa tặc lưỡi như tiếc nuối thứ gì đó lên chỗ mình ngồi, Hứa Trác nhìn sang Quý Thừa xòe tay ra cười nói. "Bánh giầy của tôi đâu?" Quý Thừa nói: "Ăn của Mộng Hy đi!" Hứa Trác nghĩ Quý Thừa đang giận dỗi, tự ý lấy cặp hắn, lấy bánh giầy ra gặm: "Thôi nào! Thứ gì của cậu tôi đều muốn ăn!" Hứa Trác nói xong cũng bị câu nói của mình làm cho đứng hình. Trí Tiết Lâm đang đi xuống: "..." Hứa Trác đem bánh của Mộng Hy cho Trí Tiết Lâm: "Cho cậu đó!" Trí Tiết Lâm cùng Lý Lâm chia nhau ăn cái bánh của Mộng Hy, Mộng Hy không hề biết bánh của mình cho Hứa Trác đã bị chia năm xẻ bảy. Ra về, Mộng Hy lén lút nhìn Hứa Trác đi cùng Quý Thừa, nàng ta mắt thấy Trí Tiết Lâm lấp ló đằng sau tiến lên đập vào vai thằng chả một phát. Trí Tiết Lâm bị đau mà hét lên: "Bà nội nó!" Mắt thấy Mộng Hy e ấp thẹn thùng, Trí Tiết Lâm nhíu mày, Mộng Hy nhìn như bị ma nhập vậy. Nàng ta lén lút liếc ngang liếc dọc dúi vào trong tay Trí Tiết Lâm một bức thư, còn định nói gì đó, Hứa Trác đi đằng trước quay lại: "Này thằng Trí đi chậm như rùa bò vậy!" Hứa Trác thấy Mộng Hy đang nói gì với Trí Tiết Lâm, cậu tiến lại gần: "Chuyện gì vậy?" Mộng Hy mặt đỏ tía tai nôn nóng bỏ chạy: "Mọe!" Trí Tiết Lâm khó hiểu nhìn bóng Mộng Hy chạy như biến, Quý Thừa, Lý Lâm cùng Hứa Trác bu quanh lại nhìn thử, đợi xem trong tay Trí Tiết Lâm là cái giống gì. Này cũng quá rõ ràng rồi đi, bức thư còn màu hồng, nếu là thư tình thì ai mà dám đọc trộm của Trí Tiết Lâm chứ. Hứa Trác rất biết điều vỗ vai Trí Tiết Lâm: "Thôi cất đi về nhà đọc!" Trí Tiết Lâm nổi nóng: "Mẹ nó đứng đó cho tao, tao lột ra cho chúng mày xem, chắc chắn là công thức toán!" "..." Trí Tiết Lâm thấy chuyện chẳng có gì đọc rõ to, càng đọc càng thấy sai. "Người có biết mây mùa thu ảm đạm Sợ chiều thu tầm tã mây mù phía chân trời Để rồi em rót nỗi nhớ vào tim Em ước người ngước nhìn em dẫu một lần Chân người in vết lên thềm đất cát Lại vô tình dẫm vào trái tim em" Cả bọn cùng nhau đứng hình tập thể cùng với một cơn ớn lạnh chạy dọc toàn thân, thật sự là sến súa cùng cực, đúng là chuyên văn có khác, Hứa Trác vội vàng choàng vai Quý Thừa bỏ đi, để lại Trí Tiết Lâm sắc mặt đỏ gắt. _________