Mẹ kiếp! Hứa Trác ngồi xuống cát với bóng đêm, cậu cũng chẳng buồn mở đèn điện thoại, nhìn bánh kem bị dập nát, câu chửi mẹ kiếp tám đời Quý Thừa bật ra, cậu chưa bao giờ bị ai đối xử như vậy, Quý Thừa là cái thá gì chứ? Hắn nghĩ hắn là ai? Cậu có lòng tốt mua bánh kem cho hắn, Quý Thừa chó không ăn lại đạp đổ, mẹ kiếp thằng chó, tâm tình buồn bực vô cùng bị gió tát vào mặt bỏng rát, nắm dây đeo tay trong túi ra, đấu tranh một hồi lại cất vào, dù sao cũng mất tiền mua, không tặng thì cho Hứa Dật, Hứa Trác tức không chịu được, tức đến lồng ngực cũng khó thở. Hứa Trác đứng dậy, thấy đã trễ lắm rồi, khó khăn lắm mới ổn định lại cảm xúc vừa nhìn bánh kem nằm chình ình dưới cát, Hứa Trác điên máu đạp cho một phát, lấy xe đạp, vùng vằng dắt xe đạp bị cát lún xuống, đạp về nhà. Hứa Trác nằm ngủ nữa đêm cũng phải bật dậy, chửi má nó, cứ mỗi lần nhắm mắt là lại nghĩ tới câu nói của Quý Thừa, đừng nhìn hắn bằng ánh mắt như vậy là có ý gì? Đừng lấp ló trước mặt hắn nữa, vậy thì cậu cứ lấp ló cho hắn tức chết, thằng đa nhân cách. Quý Thừa ngồi trên bàn học, tròng mắt không có tiêu cự, hồi lâu cảm xúc bùng cháy trong cơ thể mới dịu lại, Quý Thừa thật sự như thằng điên, hắn tự ảo tưởng đánh lừa mình rằng Hứa Trác trong ánh mắt Triển Dịch, lại có quyền thá gì mà chửi Triển Dịch? Có lẽ do mù quáng, cũng có lẽ do Quý Thừa không chấp nhận được sự thật, Hắn nhìn tấm ảnh trong điện thoại, tất cả hình của Hứa Trác do hắn chụp trộm, hắn xóa không còn một mống, chỉ duy nhất một tấm ảnh chụp với cậu trên ánh bình minh, đó có lẽ là lúc Hứa Trác dậy sớm nhất, cậu qua nhà hắn chờ hắn đi học, để vinh quang thời khắc lịch sử này, Quý Thừa đã chụp một tấm, không ngờ đây lại là tấm hình duy nhất còn sót lại trong kí ức của hắn, hắn cứ tưởng Hứa Trác giống như cơn gió thoáng qua, ai ngờ vẫn cứ thích lưu lại trong tim hắn, có muốn rời đi cũng phải xem Quý Thừa có muốn cho nó rời đi hay không. Quý Thừa hiện giờ rất mờ mịt còn có sự lẫn lộn, có lẽ có hắn quá nhạy cảm, chỉ cần nhìn hành động của ai, hình bóng người nọ đều tự động lướt qua đầu hắn, Quý Thừa không rõ cảm xúc bây giờ của mình là gì, nhưng hắn thấy tội lỗi quá, hắn thấy mình như kẻ hèn hạ ti tiện, Triển Dịch chẳng có lỗi gì cả, tất cả là do ảo tưởng của hắn, nếu như vậy hắn sẽ trốn tránh Triển Dịch sao? Trốn tránh cả đời sao? Không! Tại sao tất cả mọi người, Lý Lâm cùng Trí Tiết Lâm lại cho hắn cảm giác không như vậy, là Triển Dịch mới có cảm giác rất mãnh liệt như phá nát linh hồn, rốt cuộc nguyên nhân là do hắn hay do cậu ta? Hứa Trác lâu rồi không đi học trễ, hôm qua nằm xuống mà một bụng tức giận tràn ra như vỡ đê, đến sáng mới ngủ được một chút, lết cái đầu âm ỉ vào lớp, vào lớp trễ tất nhiên bị thầy chửi, Hứa Trác nghe như không nghe, ngồi xuống bàn, cặp cũng không thèm cởi, gục mặt xuống bàn, buồn ngủ. Quý Thừa học sinh giỏi mấy năm nay, hôm nay trời sa mưa giông thế nào vừa lên lớp đã ngủ gục, hơi nữa còn ngủ rất say, bớt đi Quý Thừa mấy thành viên trong lớp vui mừng khôn xiết chớ sao, Quý Thừa sa sút là cơ hội hiếm có của bọn họ. Ra chơi, Trí Tiết Lâm xúm lại, gọi Hứa Trác dậy, Hứa Trác buồn bực, hé một bên mắt ra, cậu ta nói: "Hôm nay hai người bị sao vậy, vừa lên lớp đã ngủ luôn?" Trí Tiết Lâm đang nói tới Quý Thừa, Hứa Trác nghe vậy liếc qua Quý Thừa, thấy hắn đang gục mặt xuống bàn, hừ một cái thật mạnh: "Chuyện của hắn liên quan gì đến tao!" Trí Tiết Lâm ồ lên, liếc cả hai rồi nhìn Lý Lâm, hai người này chắc chắn có vấn đề, vẫn chưa bỏ cuộc: "Hôm qua mày điện thoại cho tao làm gì thế, tao ngủ sớm nên không nghe thấy!" Hứa Trác lầm bầm: "Giẫm phải cứt chó thôi!" Lý Lâm đã kéo Trí Tiết Lâm thì thầm: "Hôm qua sinh nhật Quý Thừa mà tao hẹn với em gái nên quên mất!" "Thật hả! Mẹ nó tao cũng không muốn để ý đâu, nhưng mà dù gì cũng là anh em, trưa học về tập kích nhà Quý Thừa!" Lý Lâm cảm thấy ý kiến này không tồi, tò te tú tí với Trí Tiết Lâm cả buổi. Trưa đi học về Hứa Trác đi ra cổng đang yên đang lành, bị bọn Trí Tiết Lâm tập kích, úp cho một cái dung chưa kịp nói gì đã bị bọn nó kéo lên xe buýt, Hứa Trác hét rần lên. "Bọn mày làm cái thá gì vậy? Xe tao còn ở trong trường!" "Mai lấy mai lấy, mất tao đền!" Hứa Trác nhìn đường: "Đi đâu vậy?" Lý Lâm nói: "Đi chợ!" "Đi chợ làm gì?" "Hôm qua sinh nhật Quý Thừa mà bọn tao quên mất, chắc tối qua mày điện thoại cho tao cũng vì chuyện đó chứ gì?" Hứa Trác cứng đơ cả người, mẹ nó hôm qua không nhớ, hôm nay nhớ làm gì, cậu chỉ mua bánh kem cho hắn bị hắn nổi giận như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy, cậu bây giờ có mười lá gan cũng không dám làm gì cho Quý Thừa công chúa nữa, tính cách khó hầu hạ như hắn Hứa Trác chịu không có nỗi. Cơn tức đã hạ, nhưng trí nhớ vẫn còn, và lưu chuyển trong đầu cậu, cho nên: "Khổ quá mày thả tao xuống đi!" "Mày bị điên hả Triển Dịch?" "Mày không thả tao nhảy xuống á!" Trí Tiết Lâm dù không biết chuyện gì, ôm thân thể Hứa Trác lại: "Mày có chuyện gì với Quý Thừa à, giận nhau gì ấu trĩ vậy?" Xe buýt dừng, kéo lê Hứa Trác vào chợ, Hứa Trác bị kéo như khúc gỗ, bọn Trí Tiết Lâm chọn rau quả gì đấy, mua một bao to đùng. "Mày ôm Triển Dịch, tao ôm cánh tay, để xem mày chạy đường nào!" Hứa Trác thân thể bị động kéo lên xe buýt, kéo lê la về giàn hoa giấy, Trí Tiết Lâm mặt mày hớn hở bấm chuông, một bên giữ Hứa Trác, thật ra Hứa Trác đã không còn phản kháng nữa rồi, cho dù bọn Trí Tiết Lâm có làm như vậy hắn sẽ đuổi cậu đi thôi, tránh lấp ló trước mặt hắn mà, thật ra chuyện cũng chẳng có gì to tát cả, Hứa Trác thân là đàn ông chẳng để trong lòng lâu, không mưa nắng thất thường như Quý Thừa công chúa. Quý Thừa vẫn chưa thay đồng phục, hắn xuất hiện mở cổng, nhìn thấy hai người Trí Tiết Lâm, Lý Lâm, cùng với thân ảnh cao hơn Trí Tiết Lâm, ánh mắt tía lia, không hề nhìn vào hắn, Quý Thừa cảm thấy ngập tràn nỗi tội lỗi, mở rộng cổng, còn có chút buồn cười. "Mấy cậu tới đây làm gì?" Trí Tiết Lâm nắm chặt Hứa Trác nói: "Chỗ anh em quên ngày sinh nhật cũng là chuyện thường, hôm nay bổn đại gia có chút quà mọn muốn dâng lên Quý công tử!" Quý Thừa không hiểu sao lại hùa theo Trí Tiết Lâm: "Ồ! Chẳng hay là quà gì!" Trí Tiết Lâm cùng Lý Lâm ăn ý với nhau, dâng sính lễ, đồng thời đẩy Hứa Trác thật mạnh lên, Hứa Trác đang đứng ngon lành, liền đập vào ngực Quý Thừa, Quý Thừa lui hai bước mới giữ được thăng bằng, tay theo phản xạ nắm chặt vào hai bắp tay của Hứa Trác, Hứa Trác thân thể như có điện giật, ngứa ngáy vô cùng, lao ra như tên bắn, miệng không quên khẩu nghiệp. "Lũ xúc sinh này!" Trí Tiết Lâm gắng gượng nụ cười trên môi, chứ thật ra cậu muốn cười lớn lắm rồi, Hứa Trác cứ tưởng khuôn mặt Quý Thừa sẽ vạn phần khủng khiếp nhưng không hắn đứng qua một bên tạo dáng, khóe miệng còn cong lên, bộ dáng như vậy còn đáng sợ hơn bộ dáng nổi điên của hắn. Quý Thừa không để ý quay lưng vào nhà: "Các cậu vào nhà đi!" Trí Tiết Lâm không ngại ngùng gì thả dép vào nhà, Quý Thừa đi thay đồ, Trí Tiết Lâm liền chiếm dụng khuôn bếp lấy đồ ra, Lý Lâm liền đi rửa, Hứa Trác còn làm gì khác là coi phim, cậu là bị bắt tới đây. Ngồi được một lúc nghe trong bếp có tiếng dầu văng đùng đùng, Hứa Trác thở mạnh, đi xem bọn Trí Tiết Lâm, thấy bọn hắn để đồ ăn bề bộn lên bếp, vô cùng chật chội, Hứa Trác lên tiếng: "Mấy cậu định làm món gì?" Lý Lâm vặn lửa: "Lẩu thập cẩm!" Hứa Trác nhàm chán, thành phục tìm trong ngăn kéo trên đầu tủ ra một cái nồi chuyên dùng nấu lẩu, Lý Lâm kinh ngạc lên tiếng. "Sao cậu biết cái nồi ở đó?" "Đoán!" "..." Hứa Trác cắt rau để vào rổ qua một bên, rửa thịt, cá, mấy cái lặt vặt, đợi tới khi Quý Thừa ra đã thấy người bị đảo vị trí, Trí Tiết Lâm cùng Lý Lâm đang ngồi xem tivi, Hứa Trác đang lục đục trong bếp, Quý Thừa thật ra cũng muốn vào giúp lắm mà với tình trạng Hứa Trác như vậy chắc chắn sẽ nổi điên, hắn đành ngồi xem tivi thì hơn. Đợi tới lúc Hứa Trác dọn ra hết lên bàn, tự bưng cái bếp điện nhỏ để nồi lẩu sôi sùng sục lên. Hứa Trác lau dọn bếp xong, đứng có nề nếp nhìn một lũ ngồi trên sofa xem tivi, Hứa Trác đầu hơi cuối, tay làm thế mời chào. "Dạ món ăn đã làm xong rồi, mời tam đại thiếu gia dùng bữa!" Trí Tiết Lâm tạo dáng vỗ vai Hứa Trác vẻ mặt nghiêm túc: "Ngươi vất vả rồi!" Hứa Trác nhẹ nhàng nói: "Vất vả gì đâu...mẹ nó tao lục đục cả buổi trưa bọn mày sướng quá nhỉ!" Hứa Trác chỉ nói đùa không có ý gì khác, tất nhiên bọn Trí Tiết Lâm cũng hồn nhiên như vậy, cả bọn ngồi vào chỗ, Lý Lâm nghi hoặc nhìn Hứa Trác lên tiếng: "Bánh kem trong tủ lạnh sao mày không lấy ra luôn!" Hứa Trác không che dấu ánh mắt nhìn Quý Thừa đốt ra lửa: "Tao sợ lắm!" Lý Lâm đi lấy bánh kem: "Mày điên hả Triển Dịch!" Bánh kem Trí Tiết Lâm mua cũng đơn giản lắm, có cái mặt cười, chẳng có con số mười tám gì hết, chỉ có một cây đèn cầy to đùng như sắp bằng cái bánh sinh nhật, Quý Thừa nhìn trân trân cảm giác như sắp siêu thoát đến nơi. Hứa Trác cười tươi đáp lễ: "Hết nến rồi, mua tạm vậy, Quý công tử không chê chứ?" Quý Thừa nhìn Hứa Trác, cảm giác tạo nghiệt của hắn quá lớn, Hứa Trác đang giận hắn đây mà, cũng hợp tình hợp lý. "Triển Dịch nói mày thích đèn cầy mới mua đó, tao cũng thấy kì lạ!" "Cúp điện lấy sài!" Trí Tiết Lâm cắm đèn vào bánh, thắp nến lên, cậu ta háo hức nhìn Quý Thừa: "Ước đi!" Quý Thừa bị cây đèn cầy dọa cho mặt mày tối thui: "Cậu nghĩ ước với cây đèn cầy này sẽ thành hiện thực hả?" "Biết đâu được!" Quý Thừa không làm bọn Trí Tiết Lâm thất vọng hắn nhắm mắt lại một chút rồi thổi nến, trong khi bọn Trí Tiết Lâm đang vỗ tay dữ dội, Hứa Trác đã nhúng thịt vào nồi, nhai ngồm ngoàm. Trí Tiết Lâm mở bia lạnh để bên bàn, Hứa Trác khát nước mặc kệ tửu lượng thảm hại của mình, uống một hơi cạn lon, Quý Thừa chẳng ăn được bao nhiêu căn bản là nhìn bọn Trí Tiết Lâm vừa ăn vừa nói, hắn ngồi thơ thẩn bỗng nhiên cảm thấy như vậy rất tốt, không có Hứa Trác hắn vẫn tốt, hắn vẫn đón sinh nhật, Quý Thừa len lén nhìn khuôn mặt ẩn đỏ của Triển Dịch, nhìn vào liền biết, cậu ta tửu lượng không tốt, vậy mà uống liền bốn lon, khuôn mặt đã từ đỏ chuyển sang tím ngắt. Nồi lẩu phút chốc đã sắp cạn, Hứa Trác mắc quá nhịn không nổi, trong đầu như có thứ gì chạy quanh não cậu, nhấp nhô như sóng biển, Hứa Trác loạn choạng đứng dậy, tay vịn vào tường mới lết được thân thể đến nhà vệ sinh, được một lúc, Quý Thừa bỗng nhiên đứng dậy, theo hướng Hứa Trác vừa đi, hắn đứng bên cửa vệ sinh chờ đợi, tiếng nước chảy loáng thoáng Hứa Trác mở cửa ra, thấy Quý Thừa lù lù đứng trân ở đó, Hứa Trác đang say cũng giật mình. "Thằng khỉ! Đứng đây làm gì cản đường cản lối!" Quý Thừa nhìn vào mắt Triển Dịch, chỉ thấy được ánh mắt mờ mịt mông lung của cậu, hắn thừa nhận mình đang thừa dịp người ta say nên mới dám lên tiếng. "Triển Dịch! Tối hôm qua tôi thật sự không có ý muốn nổi giận với cậu, cậu nghĩ tôi bị điên cũng được, đến cả tôi còn không biết mình bị làm sao!" Hứa Trác vịn cửa: "Rồi sao?" Quý Thừa nghe tiếng Triển Dịch nói, đầu hắn bỗng nhiên căng thẳng: "Tôi muốn xin lỗi cậu!" Hứa Trác từ ngẩn ngơ tỉnh dậy, kéo Quý Thừa một mạch ra phòng khách, bọn Trí Tiết Lâm cùng Lý Lâm ăn ở phòng bếp hình như đã say bí tỉ, nói nhảm gì đó, Hứa Trác kéo hắn ngồi xuống sofa, Quý Thừa cứng đờ nhìn Triển Dịch nắm tay hắn, nóng vô cùng. "Cậu bây giờ hát cho tôi nghe tôi sẽ hết giận cậu!" Quý Thừa kinh hoàng nhìn Triển Dịch, có phải là cậu ta say đến điên rồi phải không? Hứa Trác chưa thấy hắn có động tỉnh gì, bực mình lên tiếng: "Có hát không?" Quý Thừa nhìn Hứa Trác một chút thấy cậu đang rất nghiêm túc, hắn chẳng cần suy nghĩ, liền cứ như thế mở miệng, Hứa Trác chỉ nói đùa mà Quý Thừa lại hát thật, lúc đó Hứa Trác vô cùng tỉnh táo thủ sẵn điện thoại bật giao diện ghi âm, cậu không hề cảm thấy say chút nào. "♬...Cậu là người trong nỗi nhớ của tôi Còn tôi là người muốn lưu lại trong nỗi nhớ của cậu. Tôi muốn đạp vỡ khoảng cách Từng bước tiến gần về phía cậu...♬" Khi bài "Đạp Vỡ Khoảng Cách" vang lên, Quý Thừa hát còn hay hơn cả cậu, dù chỉ là một đoạn ngắn, giọng hắn mềm nhẹ giống như đem tình cảm chân thực cuốn vào bên trong, Hứa Trác như hòa vào mỗi câu chữ của bài hát, cậu đã từng nghi ngờ vì sao ánh mắt của hắn hệt như biết nói, biết nói rằng hắn đang chìm đắm vào tình yêu, cũng hệt như bị cô đơn quấn lấy, toàn thân hắn tỏa ra cỗ khí hiu quạnh, Hứa Trác chìm quá sâu, luân hãm chỉ bằng một ánh mắt của hắn, không biết có phải vì say hay không mà nhìn Quý Thừa lại vô cùng thuận mắt, cậu nhìn sống mũi cao của hắn, nhìn bờ môi mỏng của hắn mà hoa mắt, tim đột nhiên đập như vũ bão, Hứa Trác cảm thấy mình không xong thật rồi, trúng tà rồi! ____________