[Overgeared] Thợ Rèn Huyền Thoại
Chương 96 : Gặp lại ahyoung
“Ah …!”
Khi đến địa điểm đã hẹn, tôi nhận ra Ahyoung ngay từ cái nhìn đầu tiên. Xung quanh rất đông nhưng vẻ đẹp của mối tình đầu của tôi tỏa sáng một cách độc đáo.
‘Quá xinh đẹp.’
Đúng là tôi đã thấy những người phụ nữ xinh đẹp như Yura, Jishuka và Euphemina gần đây. Tuy vậy tôi không cảm thấy bất cứ điều gì khi nhìn vào vẻ đẹp của các ngôi sao quảng cáo hàng đầu trên tivi. Nhưng đây có phải là bù đắp cho mong đợi của tôi hay sao mà tôi thấy Ahyoung thậm chí còn xinh đẹp hơn so với Yura và Jishuka.
“Nhất là nụ cười của cô ấy thật đẹp.”
Lần đầu tiên tôi gặp Ahyoung khi tôi vào cấp ba. Lúc đó, cô luôn nở nụ cười khiến mọi người cảm thấy dễ chịu. Tôi đã yêu cách cô ấy làm bừng sáng tâm trạng mọi người xung quanh lên. Tôi đã không can đảm thú nhận và đã tốt nghiệp mà không dám nói gì. Nhưng bây giờ tôi đã có cơ hội.
‘Thực tế, Ahyoung cũng thích mình. Nếu không, tại sao cô ấy muốn gặp mình? Được rồi, mình sẽ nói thật với cô ấy trái tim của mình lần này. “
Lần cuối cùng tôi gặp Ahyoung là hai năm trước tại cuộc họp của cựu sinh viên. Còn đây là lần đầu tiên chỉ có hai chúng tôi gặp nhau. Vì vậy, tôi thậm chí còn lo lắng hơn. Tôi hít một hơi thật sâu và hắng giọng để bình tĩnh lại. Tôi lo lắng duỗi chân mình.
Tôi đang duỗi chân giữa một đám đông người qua lại. Mọi người đi qua nhìn chằm chằm vào tôi nhưng tôi không quan tâm. Sau một lúc, tôi đã bình tĩnh lại ở một mức độ nào đó và tiến về phía Ahyoung. Một mùi hương dễ chịu tỏa ra từ mái tóc dài thẳng của cô, đó là đặc trưng của cô ấy.
“Xin-Xin- Xin chào Ahyoung? Đã lâu rồi nhỉ. Gia đình bạn thế nào? Chà, ừm … Uh, trời đã sang thu rồi, Có phải có rất nhiều lá rụng trên đường không? Những người dọn dẹp phải trải qua rất nhiều rắc rối. Haha, mùa đông nên đến sớm hơn nhỉ? Khi mùa đông đến, mùa xuân sẽ đến sớm … Vào mùa xuân, những bông hoa …”
Tôi đang nói cái quái gì vậy? Tôi cố gắng chào cô ấy một cách tự nhiên nhất có thể, nhưng do quá căng thẳng, đầu tôi trở nên bối rối và tôi bắt đầu nói chuyện vô nghĩa.
‘Thật xấu hổ!’
Tôi bắt đầu đổ mồ hôi vì hồi hộp.
“Thật là thảm hại. Mình thậm chí không thể nói đúng cách trước một người mà mình thích …”
Ahyoung nở một nụ cười nhẹ.
“Youngwoo vẫn hài hước nhỉ. Hình như bạn đã trở nên đẹp trai hơn? “
Ahyoung dường như thích bộ quần áo có mốt mới nhất tôi đang mặc. Hôm nay, tôi đã đầu tư 600.000đ để cắt tóc và 3.399.000đ để mua giày, và quần áo. Ngoại hình của tôi trị giá 3.999.000đ.
“Mọi người đang nhìn mình khi họ đi qua … Số tiền lớn mình đã đầu tư rất là xứng đáng. Cuộc sống cũng xoay quanh sức mạnh của các trang bị của mình. “
Tôi đã có thể thư giãn và tìm lại sự tự tin nhờ nụ cười ngọt ngào và lời khen ngợi của Ahyoung. Sau đó tôi đưa cô ấy đến một nhà hàng gần đó.
“Tôi đã đặt chỗ rồi.”
Đó là một nhà hàng mà tôi tìm thấy trên Internet. Giá rất đắt vì đây là một nhà hàng đặc sản cá ngừ, nhưng chẳng phải là xứng đáng để chi tiền cho một bữa ăn với Ahyoung sao?
“Nơi này đắt tiền lắm phải không? Youngwoo, dạo này bạn làm việc tốt không?”
Cơ thể Ahyoung hiện ra như một tác phẩm nghệ thuật khi cô cởi áo khoác và ngồi xuống. Khe ngực cô ấy lộ ra bởi chiếc váy của cô ấy, khiến tôi gần như bị chảy máu mũi. Tôi bóp mũi mình và giải thích.
“Mình đã có một công việc.”
Như Ahyoung đã biết, tôi mắc nợ vì chơi game. Tôi phải cho cô ấy biết rằng tình hình của tôi khác với quá khứ để thu hút cô ấy.
“Nợ của mình hiện đã được trả hết.”
“Ô mộ, thật sao? Điều đó thật tốt.” Ahyoung nói với giọng hài lòng. “Chà, Youngwoo là một người chăm chỉ nên mình đã tin rằng một ngày nào đó bạn sẽ làm tốt.
“Hở …?”
Vì tôi không phải là một người tài năng, tôi phải làm việc chăm chỉ để học tập và rèn luyện sức khỏe. Đó là cách mà tôi theo sau những người khác. Dù tôi có cố gắng thế nào thì luôn có giới hạn về điểm số của tôi và mọi người không nhận thấy tôi đang cố gắng hết sức. Nhưng Ahyoung dường như nhận thức được những nỗ lực của tôi.
“Cô ấy đã để ý mình nhiều như vậy?”
Thức ăn cuối cùng đã được đưa ra. Ahyoung tự nhiên đổ một ít rượu soju và cụng ly.
“Vì khởi đầu mới của Youngwoo sau khi trả hết nợ! Chúc mừng!”
“Chúc-Chúc mừng!”
“Khàaaaa~ ~!
“Hahaha!”
Rượu soju có vị ngọt như mật ong khi tôi uống với Ahyoung. Đây là một nhà hàng nổi tiếng, vì vậy các món ăn cũng rất tuyệt vời.
“Món ngon quá! Mình có thể ăn ở một nơi như thế này là nhờ có Youngwoo đó. Bạn đang kiếm được nhiều tiền à? Bạn đã có một công việc ở đâu thế?”
Nếu tôi nói rằng tôi kiếm được tiền trong Satisfy, tôi sẽ tạo ấn tượng xấu là tôi vẫn bị ám ảnh bởi game. Tôi muốn thể hiện nhiều nhất có thể, vì vậy tôi loại bỏ Satisfy ra khỏi câu chuyện.
“Mình chỉ là một công nhân tại một công ty nhỏ.”
“Hử, nó là nghề của bạn à?”
“Um Um, đại loại thế. Ahyoung, bạn đang làm gì?”
“Mình~ mình chỉ đi làm và làm và làm, đó là một vòng lặp vô tận.”
“Thế còn hẹn hò?”
“Khi nào mình mới có thời gian cho sự lãng mạn khi mình đã quá bận rộn để làm việc?”
Hà! Quá bận rộn để cô ấy có thời gian hẹn hò? Tôi đã chắc chắn về nó lần này.
“Ahyoung thực sự thích mình!”
Tôi không có kinh nghiệm hẹn hò. Tôi không biết nhiều về phụ nữ, nhưng tôi chắc chắn rằng Ahyoung thích tôi. Tôi cảm thấy tuyệt vời.
“Bạn biết không Ahyoung. Mình đang làm khá ổn những ngày này. Sẽ mất một thời gian vì gia đình mình đang trải qua một số thời điểm khó khăn những ngày này nhưng … Mình dự định sẽ tích lũy tiền cho đám cưới của mình sớm. Rồi…Sau-Sau khi…”
“Sau khi?”
“Sau khi mình tích đủ tiền cho đám cưới … Lúc đó, hãy cưới mình nhé!
“Hả?”
Hở? Tôi đang nói về cái gì vậy? Có vẻ vì tôi đã từng tưởng tượng cầu hôn với Ahyoung hơn một trăm lần nên tôi đã không thể phân biệt được giữa thực tế và trí tưởng tượng. Tôi sợ rằng mặt tôi sẽ nổ tung vì xấu hổ mất.
Rồi cảm giác như nước đá đổ vào tôi khi Ahyoung ôm lấy bụng và cười. “Hả, một lời cầu hôn bất ngờ? Bạn thực sự làm mình ngạc nhiên đó. Youngwoo, thực sự … Bạn luôn hài hước như vậy sao?”
Thật không may, Ahyoung đã bác bỏ đề nghị của tôi vì nghĩ nó là một trò đùa. Ừ, đó là chuyện đương nhiên. Không cần biết có tình cảm gì trong tim chúng tôi, chúng tôi hiện chỉ là bạn học. Ngoài ra, tự nhiên nói cầu hôn sau hai năm không gặp nhau? Ai sẽ nghĩ là tôi đang nghiêm túc? Tất nhiên cô ấy sẽ coi đó là một trò đùa.
“Thật đáng xấu hổ.”
Tôi muốn chui vào trong một cái lỗ nào đó. Lúc sau, chúng tôi có một thời gian vui vẻ và món ăn cuối cùng được mang ra. Ba chai soju đã hết. Tôi đã không uống quá nhiều vì tôi quá lo lắng. Mặt khác, Ahyoung có vẻ hơi chuếnh choáng.
“Mình cần phải đi trang điểm lại”
“À, Ừ.”.
Ahyoung đi vào WC. Tôi đã bắt đầu lo lắng sau khi cô ấy rời đi.
“Có nên đi bar không nhỉ? Hay sẽ tốt hơn nếu đi hát karaoke? Nhưng Sehee bảo mình đừng hát trước mặt một cô gái khác vì mình hát toàn sai tông … Ừm … Hoặc …. Hay là đi một nhà..nhà..nghỉ nào đó để nghỉ ngơi vì Ahyoung đã uống quá nhiều?”
Hôm nay sẽ là ngày đó! Nhưng không phải là Ahyoung lâu quá sao?
“Cô ấy có bị ngã trong phòng WC không?”
Tôi lo lắng và rời khỏi bàn. Tôi hỏi một nhân viên về vị trí của WC và di chuyển xuống hành lang. Ở cuối hành lang, có WC cũng như cửa ra vào khu vực hút thuốc ngoài trời.
Sau đó tôi nghe thấy giọng nói của Ahyoung từ phòng hút thuốc.
“À, anh ta rất xấu hổ.”
“…”
“Tại sao anh ta mặc quần áo trông giống như mua từ một trang chợ online? Cậu biết đấy. Những chiếc quần phổ biến bây giờ ấy … Ừ, đúng vậy. Cậu nhìn thấy rất nhiều người mặc trên đường ấy. Anh ta đã đến đây ăn mặc đúng như thế. Mọi người đều nhìn chằm chằm. Mình thực sự thấy xấu hổ. Kiểu tóc của anh ta cũng không hợp với khuôn mặt của mình, khiến anh ta trông tệ hơn.”
… Cô ấy đang nói về tôi. Ahyoung, người luôn thân thiện và mỉm cười với mọi người. Cô ấy xinh đẹp với bộ ngực to và khuôn mặt xinh đẹp, nhưng tôi đã yêu cô ấy vì lòng tốt của cô ấy. Nhưng hóa ra, cô ấy là kiểu người nói xấu sau lưng người khác sao?
“Cậu có biết không? Anh ta cầu hôn sau chưa đầy 30 phút gặp nhau. Kukuku! Thậm chí không phải hẹn hò, mà là cưới đấy! Anh ta thực sự rất đáng thương, đáng thương. Cậu đã chết vì cười chưa? Hả? Ừ. mình đang vui mà. Chơi như này không vui sao? Mình chắc chắn sẽ khiến anh ta tham dự họp lớp.”
“…”
Tôi không thể tin vào tình huống này và véo má tôi để chắc chắn rằng đây không phải là một giấc mơ.
Kwack.
“Ugh!”
Đau. Nó đủ đau để làm tôi khóc.
“… Đó không phải là một giấc mơ.”
Thật vậy, nếu tôi nghĩ kỹ thì không có lý do gì để Ahyoung thích tôi cả. Chúng tôi không có một mối quan hệ thân thiết trong những ngày đi học và chúng tôi chỉ gặp nhau mỗi năm một lần tại các cuộc họp lớp sau khi tốt nghiệp … Ngay cả trong các cuộc họp lớp, chúng tôi cũng chưa bao giờ có một cuộc trò chuyện hẳn hoi.
Có nghĩa, mối quan hệ của chúng tôi xa lạ đến nỗi cô ấy sẽ không thích tôi. Tôi không đẹp trai, giàu có, học giỏi hoặc có một tính cách quyến rũ … Làm gì có cô gái nào lại thích một người tầm thường như vậy?
“Mình đâu phải nhân vật chính trong truyện tranh đâu …”
Tôi trở lại phòng ăn và tôi uống thêm một chai soju. Vị ngọt bây giờ đã trở thành đắng.
“Ơ? Bạn đang uống một mình à? Youngwoo, bạn có phải là người nghiện rượu không?” Ahyoung cười toe toét khi cô trở về phòng. “Hãy cùng đi nơi khác. Chúng ta có thể nói chuyện nhiều hơn ở một nơi có bầu không khí tốt hơn …”
Tôi muốn nói với Ahyoung, “Cô gái đáng ghét! Có vui không khi chơi đùa với người ngây thơ? Ngừng giả vờ đi!” Tuy nhiên, tôi không thể nói được như vậy với người mà tôi yêu.
“Không, hãy tạm biệt ở đây đã. Mình phải về nhà gấp.”
“Huh? Sớm vậy?”
Biểu hiện của Ahyoung tự nhiên đến nỗi tôi không thể tin rằng cô ấy đang diễn. Nếu tôi không tình cờ nghe được cuộc gọi của cô ấy, tôi chắc đã bị lừa bởi diễn xuất của cô ấy mãi mãi.
“Mình xin lỗi, mình sẽ gặp bạn lần sau.”
Tôi cố kìm nén nước mắt khi đứng dậy. Trước khi tôi tạm biệt Ahyoung trước nhà hàng, cô ấy đuổi theo. “Hãy đến cuộc họp lớp vào tuần tới, nhé?”
À. Lý do vì sao Ahyoung gặp tôi hôm nay là vì cô ấy bị các cựu sinh viên xúi giục để sử dụng tình yêu của tôi để dụ tôi đi họp lớp, nơi họ có thể chế giễu tôi. Tại sao tôi luôn đáng thương như vậy?
“Được rồi mình hiểu rồi.”
Tôi gật đầu mà không từ chối Ahyoung. Sau đó, trên xe buýt trên đường về nhà, tôi đã khóc như một nhân vật chính của một phim tình cảm.
“Nức nở nức nở nức nở ~!!“
Các hành khách khác nhìn tôi và bảo tôi im lặng, nhưng tôi đã khóc mà không quan tâm. Tôi sớm về đến nhà.
“Oppa, Sao anh cắt kiểu tóc ngu ngốc đó vậy? Hả? Oppa? Tại sao lại ra nông nỗi này? Anh đang khóc à?”
Có phải con bé đang đợi tôi? Ngay khi tôi mở cửa, Sehee vội vã ra khỏi phòng với một ánh mắt quan tâm.
Tôi tuyên bố với Sehee, “Anh sẽ không bao giờ yêu nữa. Phụ nữ … Anh rất sợ phụ nữ. Anh không thích họ.”
“Oppa?”
Không có ai cần tôi trong thực tế này. Tôi chỉ là một trò đùa. Nhưng Satisfy thì khác. Khan phụ thuộc vào tôi, trong khi Quản trị viên Valdi cần kỹ năng của tôi. Ngoài ra, Irene có tình cảm lớn với tôi. Đúng vậy, tôi nhận ra một lần nữa rằng Satisfy mới là nơi dành cho tôi.
Tôi đi thẳng đến cỗ máy game và kết nối vào Satisfy. Ngay khi tôi kết nối, có tin nhắn từ Jishuka,
– Giá bán của quả cầu đã được xác định. Chúng ta gặp bây giờ được không?
Sau đó, Jishuka đến lò rèn Khan và đưa tiền cho tôi.
“Người sản xuất Mũi tên Jaffa Đặc biệt … Chúng tôi đã tìm kiếm cậu rất lâu. Chúng tôi cần khả năng của cậu. Grid, hãy tham gia bang hội của chúng tôi.”
Tôi nhìn cô ấy chằm chằm. Tôi nhớ mình đã nói với Jishuka rằng tôi đã tạo ra Mũi tên Jaffa Đặc biệt và Khiên thần thánh trong cuộc tấn công Malacus.
“Họ thấy mình sử dụng Kiếm Pháp Pagma … Họ có thể đã nhận ra rằng mình có một nghề ẩn …”
Tôi nghiêm túc nghĩ về điều này. Nếu tôi gia nhập bang hội tốt nhất, lợi ích của tôi rõ ràng là rất lớn. Và Jishuka hứa sẽ hỗ trợ đầy đủ.
“Mình không muốn lãng phí thời gian để giao tiếp với mọi người nếu tham gia bang hội, nhưng mình không nghĩ rằng mình cần phải lo lắng về điều đó nếu mình gia nhập Tzedakah Guild.”
Có rất nhiều lợi ích nếu tôi gia nhập Tzedakah Guild. Tuy nhiên, có một vấn đề cần phải giải quyết.
“Tôi có một câu hỏi.”
“Hãy hỏi tôi bất cứ điều gì.”
“Tiền tôi kiếm được từ các hoạt động cá nhân và tiền tôi kiếm được khi làm việc với bang hội các cậu. Cái nào sẽ nhiều hơn?
Jishuka trả lời mà không nghĩ về nó. “Tất nhiên cậu sẽ kiếm được nhiều tiền hơn khi ở với chúng tôi. Cậu sẽ nhận được nhiều tiền và danh tiếng hơn.”
“Có thật không? Như vậy sao? Hrmm … Vậy tôi có một điều kiện trước khi gia nhập bang hội.”
“Được. Bất cứ điều gì cậu yêu cầu.”
“Tôi đang ở tại lò rèn của Khan. Tôi là người kế vị Khan và một ngày nào đó sẽ thừa hưởng lò rèn này. Tôi không muốn chuyển địa bàn theo sở thích của các cậu.”
Jishuka trả lời ngay lập tức. “Được chứ. Chúng tôi sẽ chuyển trụ sở bang hội của chúng tôi đến Winston thay vì buộc cậu phải di chuyển.”
Đó là hỗ trợ vô điều kiện. Tôi nhận ra ý nghĩa của việc một trong những bang hội tốt nhất hứa sẽ hỗ trợ đầy đủ.
‘Chẳng lẽ… Giá trị của mình lớn hơn mình nghĩ?”
Tôi hiện đang là thợ rèn giỏi nhất trong Satisfy. Tôi biết điều này rõ hơn bất cứ ai khác. Nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng giá trị của tôi sẽ lớn đến mức khiến một trong những bang hội mạnh nhất phải chuyển trụ sở của họ đến Winston.
“Nếu mình muốn, mình có thể sống tốt trong bất kỳ bang hội nào.”
Tuy nhiên, tôi không có ý định tham gia một bang hội khác. Tôi đã bao giờ được công nhận và cần bởi ai đó trước đây? Không. Đây là lần đầu tiên của tôi. Trái tim tôi đã yếu đi vì sự cố với Ahyoung, vì vậy tôi cảm thấy choáng ngợp trước sự thật rằng những top ranker công nhận tôi.
“Được rồi. Tôi sẽ gia nhập Tzedakah Guild. Nếu các cậu không giữ lời hứa, tôi sẽ rời bang hội bất cứ lúc nào.”
Vì vậy, tôi đã gia nhập Tzedakah Guild. Đây là một bước đệm cho sự phát triển của tôi.
Tôi đã quyết tâm.
“Mình sẽ trở nên giàu có một cách nhanh chóng. Sau đó mình sẽ chứng minh cho những người đã coi thường mình.”
Tôi sẽ cho tất cả các cựu sinh viên, bao gồm cả Ahyoung thấy sự thay đổi của tôi càng sớm càng tốt.
Truyện khác cùng thể loại
603 chương
1327 chương
362 chương
845 chương
222 chương
55 chương