[Overgeared] Thợ Rèn Huyền Thoại
Chương 536 : Công Tước Đức Hạnh Của Pangea
“Chuyện này … Chẳng phải là hơi quá đáng sao?”
Đây là mà cậu đã nỗ lực hết sức mình. Thậm chí cả Kỹ năng cũng đã được cậu sử dụng và nó chứa đựng những tinh túy của nỗ lực và kỹ năng của Grid …
‘Mình phải cho nó đi sao?’
Grid nghi ngờ tai mình và Han Seokbong lại yêu cầu.
“Chu Tước Cung được trả lại sẽ giúp ta được quyền quản lý Pangea đến hết đời. Nào, đưa cho ta. ”
“Không, đây là … A!”
Mặt Grid đỏ bừng và cậu bất chợt nhận ra. Trả lại! Từ đó có nghĩa là lấy lại một cái gì đó. Và là bảo vật quốc gia và Pangea rất muốn tìm lại được nó vì nó đã bị mất.
‘Han Seokbong muốn Chu Tước Cung được trả lại …’
Đó là lẽ tự nhiên. Ông ta muốn Chu Tước Cung được đưa lại chỗ cũ! Ồ, tại sao Grid không nghĩ ra điều này sớm hơn?
“Thật vớ vẩn…”
Bịch!
Grid càu nhàu và vò tóc mình. Cậu ấy cảm thấy có gì đó sai sai. Có phải là về nhiệm vụ này không? Không, cậu ấy không hề phàn nàn về nhiệm vụ này. Vì đó là một nhiệm vụ để có thể trở nên thân thiện với Lãnh Chúa và có được quyền bước chân vào hầm ngục của lâu đài. Đó là một nhiệm vụ mà cậu ấy sẵn sàng chấp nhận ngay cả khi cậu ấy biết rằng mình có phải từ bỏ đi nữa.
Và hơn nữa, gỗ lân tinh trắng đã được sử dụng để tạo ra cho luôn có thể lấy thêm được. Vậy nên việc đưa cho người khác thì không có gì quá đáng lắm.
“Nhưng nếu đó là xếp hạng Sử Thi hoặc Cực Phẩm thôi chứ!”
Tại sao?
“Tại sao xếp hạng huyền thoại lại xuất hiện khi làm nhiệm vụ này chứ? “
Nhìn lại thì trong Giải Đấu Quốc Tế cậu ấy cũng gặp trường hợp tương tự như vậy. Cậu ấy đã tạo ra một vật phẩm loại tăng trưởng và nó cũng đã bị lấy đi. Grid không khỏi cảm thấy như thế là rất không công bằng.
‘Tạo ra một món đồ tốt, để rồi phải giao nó cho người khác …’
Vậy mà cậu ấy reo hò như một tên ngốc vào khoảnh khắc món đồ huyền thoại ấy được tạo ra.
“Cái may mắn chết tiệt của mình…”
Cậu ấy đã quá đen đủi. Đó là vận rủi không thể phủ nhận được!
Grid thở dài một mình. Han Seokbong đã đích thân nâng cậu dậy.
“Đi thôi.”
Ông ta dẫn theo White và Grid và tiến đến lâu đài của Lãnh Chúa.
Waaahhhhhhhh!
Lãnh Chúa vĩ đại của họ đang giữ bàn tay của một thợ rèn ư? Đám đông đã vui mừng reo hò phấn khích trước cảnh tượng bất thường ấy.
“Ngài ấy thậm chí còn không đối xử với người chiến thắng năm ngoái là mình như thế…”
Trưởng lò rèn Lửa Xanh là Enoch đã tỏ ra thất vọng. Vì ông ta đã chứng kiến White, một người đã bị ông coi thường rất nhiều lại đã vượt qua ông ta chỉ sau một buổi sáng.Tại Lâu đài Pangea.
“Haiz.”
Trên đường đến lâu đài. Grid cứ than thở mãi trong lòng và cuối cùng cũng phải ngậm miệng lại. Cậu đã bị vẻ đẹp của lâu đài Pangea làm cho mê đắm. Lâu đài Pangea khiến cậu hình dung ra một lâu đài từ thời Goryeo mà cậu đã thấy trong các bộ phim cổ trang.
“Tuy nhiên, nó còn lớn hơn và rực rỡ hơn nhiều.”
Grid đi dọc theo sàn nhà bằng đá cẩm thạch và băng qua bảy cánh cửa. Cuối cùng, cậu đến phần trong cùng của lâu đài. Đó là phần quan trọng và bí mật nhất của lâu đài nơi Lãnh Chúa và gia đình mình sống. White nuốt nước bọt. Rõ ràng ông ấy đang cảm thấy lo lắng. Ông ấy khác với Grid. Vì White chỉ là một thợ rèn bình thường, nên ông đã không bao giờ mong đợi được mời vào cung điện phía trong này.
“Ôi… Chúa ơi. Tôi không nghĩ đây là nơi để một người thợ rèn thấp kém như tôi bước vào được.”
Nhưng đó là Grid chứ không phải Han Seokbong đã đáp lại White.
“Tại sao ông lại nói mình là một thợ rèn thấp kém thế?”
“Haha! Cậu nói đúng! Thợ rèn là cơ sở của sức mạnh quốc gia! Hơn nữa, White còn là thợ rèn giỏi nhất ở Pangea nữa! Chỉ khi ông tự đối xử với bản thân mình như bụi bẩn thì vương quốc mới bị lung lay thôi! “
“…”
White cảm thấy như đó là một giấc mơ vậy. Một kẻ luôn bị mọi người coi thường và khinh rẻ sáng nay giờ đã được công nhận bởi vị Lãnh Chúa đáng kính của vương quốc này. Và tiếng hò reo của những người có mặt tại địa điểm ấy vẫn không ngừng vang lên bên tai ông.
‘Cuộc đời mình đã thay đổi trong chốc lát …’
Tất cả điều này.
“Đều là nhờ Grid!”
Đôi mắt của White sáng lên khi ông ta nhìn chằm chằm vào Grid. Nó giống với đôi mắt của Noe khi nó đói vậy. Grid cảm thấy không ổn.
‘Tình yêu của tất cả những ông chú này …’
Nó cũng như thế hồi ở quá khứ. Grid đã luôn được yêu thích bởi những ông chú NPC kiểu như ông nội vậy. Một ví dụ điển hình chính là Khan. Nhưng Grid là một thanh niên đang trong phong độ đỉnh cao của mình cơ mà. Nên cậu ấy rất muốn được phụ nữ yêu hơn là đàn ông.
“Mình từng nghe là có rất nhiều nữ thợ rèn NPC cơ mà.”
Tại sao xung quanh cậu chỉ có những thợ rèn là những ông già vậy? Và ngay cả con elf duy nhất cậu ta gặp cũng là nam giới nữa.
“Không thể nào…”
Đây có phải là hậu quả của sự xui xẻo của Grid không? Nó đã khiến cậu nổi da gà. Vai Grid chùng xuống trong khi cậu cảm thấy chán nản.
Han Seokbong dẫn cậu đến một bên của cung điện trong cùng. Đó là một căn phòng nhỏ với những bức thư pháp viết trên tường.
“Wow, có những người khác trên thế giới cũng có thể viết đẹp như tôi.”
Grid không thể nào không ngưỡng mộ được. Han Seokbong đã ho một tiếng và đỏ mặt rồi gỡ bỏ bức ‘nội quy’ dán trên tường. Không, đó không phải là ‘nội quy’ mà là ký tự đại diện cho ‘lửa’. Có một nút nhỏ ẩn ở chỗ bị che khuất và khi Han Seokbong nhấn vào nó, bức tường phẳng đã tách sang trái và phải. Sau đó, có một cầu thang dẫn đến tầng hầm được tiết lộ ra.
“Đi thôi.”
Grid và White sợ hãi nhìn chằm chằm vào lối vào trông rất ảm đạm ấy. Han Seokbong mỉm cười thân thiện và dẫn họ xuống cầu thang.
Sau một lúc.
“Một nơi như thế này dưới tầng hầm của lâu đài …”
Đó là một không gian dưới lòng đất được chiếu sáng bởi những tượng đài bằng ngọc bích rực rỡ. Đó là một không gian nhỏ nhưng mang lại được một cảm giác ấm cúng. Rêu xanh trên tường đang tỏa sáng rực rỡ.
“Nó quá nhỏ để làm một hầm ngục … Đây là nơi nào vậy?”
Han Seokbong đã trả lời câu hỏi của Grid sau khi ông ta rút ra. Ông nhìn chằm chằm để giải thích trong khi đặt lên bàn thờ.
“Nơi này có phong thủy tốt, có… ….. …..”
‘Phong thủy? Ngũ hành ư? Ông ấy nói j vậy nhỉ?’
Đó là một mô tả rất dài mà Grid không thể nbafo hiểu được. Grid đã cảm thấy bối rối vì tất cả những lời của Han Seokbong đã lọt vào tai này và chui ra tai kia.
“Nói cách khác, đây là không gian mà tác phẩm tuyệt vời của cậu sẽ ở lại mãi mãi.”
“À … Vâng.”
Mọi thứ đã rõ ràng. huyền thoại của cậu ấy. Cậu ấy sẽ không bao giờ có thể lấy lại nó trong đời mình nữa.
“Sẽ không khó để tạo ra một Chu Tước Cung mới vì vẫn còn tất cả các cây lân tinh trắng trên lục địa phía Đông, nhưng …”
Liệu cậu ấy có thể tạo ra một Cây Chu Tước Cung có xếp hạng huyền thoại một lần nữa không? Grid thấy không có tự tin.
“Á?” Grid run lên và chợt nghi ngờ điều gì đó. “Nhưng Seokbong … Không, Lãnh Chúa Seokbong. Ngài cũng biết rằng ta chỉ khôi phục được chức năng hoạt động của Chu Tước Cung, chứ không phải linh khí của Chu Tước. Đây đâu thực sự là Chu Tước Cung đâu? Nó chẳng phải là vô dụng sao?” ”
Grid vẫn không thể buông được. Cậu ấy muốn nó trở lại. Nhưng Han Seokbong đã hiểu lầm.
“Xuất chúng … Cậu thực sự là một người tài giỏi.”
“Hả?”
“Ta thực sự biết ơn vì cậu đã khôi phục lại Chu Tước Cung, nhưng cậu còn lo lắng rằng cậu giúp ta vẫn chưa đủ sao?”
“…?”
Grid cảm thấy bối rối trước cách diễn giải của Han Seokbong.
“Cậu đã đủ tài đức để được so sánh với vị vua đáng kính nhất của Vương Quốc Cho. Chỉ nhìn cậu thôi là ta đã cảm thấy ngưỡng mộ rồi. Nếu như không phải là bất lịch sự, ta muốn phong tặng cho cậu một danh hiệu.”
‘Một danh hiệu à!’
Các Danh Hiệu trong Satisfy có một sức mạnh rất bí ẩn. Chúng có thể tăng một số chỉ số cụ thể, tạo ra các kỹ năng mới hoặc sức mạnh mới. Một người càng có nhiều danh hiệu thì càng tốt. Nên không có lý do gì để Grid từ chối cả.
“Hãy ban cho tôi đi! Một danh hiệu!”
Han Seokbong đã gật đầu trước tiếng hét vui sướng của Grid. “Cậu là một quý ông của đức hạnh. Để Pangea tưởng nhớ đến cậu, ta sẽ gọi cậu là Công Tước Đức Hạnh của Pangea.”
“Công Tước Đức Hạnh của Pangea ….”
Cậu ấy bỗng có một cảm giác rất tồi tệ. Và giọng của Braham vang lên trong tâm trí Grid đang thất vọng.
“Một số ma cà rồng trực hệ thì có danh hiệu Công Tước Khôn Ngoan, con người cũng có danh hiệu ‘Công Tước’ giống như vậy. Kiếm Thánh Muller có danh hiệu ‘Công Tước Áp Lực’ và Thợ rèn Pagma có danh hiệu ‘Công Tước Lửa’. ‘Danh hiệu Công Tước là biểu tượng của các huyền thoại và mang lại sức mạnh to lớn cho các huyền thoại. Trên thực tế, sau khi nhận được danh hiệu Công Tước Lửa, Pagma đã có thể tạo ra ngọn lửa bằng búa và kiếm pháp của mình. “
“Ồ…”
Sự thất vọng của Grid đã biến mất. Cậu ấy đã tràn ngập hứng khởi mới khi hỏi Braham.
‘Vậy thì ta sẽ có được khả năng gì với tư cách là một người đức hạnh chứ?’
Lập tức.
[Bạn đã nhận được danh hiệu Công Tước Đức Hạnh của Pangea!]
[Kỹ năng bị động ‘Đức Hạnh Chưa Hoàn Chỉnh Của Lòng Nhân Từ’ đã được tạo ra!]
[Đức Hạnh Chưa Hoàn Chỉnh Của Lòng Nhân Từ]
Dạng: Bị độngKhi săn quái vật, có khả năng bạn sẽ tỏ lòng thương xót và không lấy mạng chúng nữa.
“Ặc, v..l….”
Sau cùng. Grid đã không thể cưỡng lại việc thầm chửi rủa. Braham an ủi cậu ấy.
“Đừng là một thằng ngốc như thế. Một chức danh Công Tước không quá tệ thế đâu. Đừng quá lo lắng. Các danh hiệu Công Tước vốn không phải dành cho một người mà là rất nhiều người có thể có. Ngươi có thể nhận được các Danh hiệu mới sau này. Chà, kể cả khi ngươi chỉ có một danh hiệu tệ hại trong suốt phần đời còn lại của mình thì nó cũng sẽ không thành vấn đề lớn nếu có ta chăm sóc ngươi. “
“À, biết đâu đấy. Nếu điều này cứ tiếp tục xảy ra nữa thì ta sẽ xóa game cho xem.”
Grid của lúc này đã không thể tưởng tượng ra sức mạnh của danh hiệu đức hạnh này là như thế nào!Tại trụ sở chính của Tập Đoàn S.A. Lim Cheolho đang thực hiện công việc của mình thì nghe tiếng báo cáo từ siêu máy tính Morpheus.
[Đã có người chơi dành được danh hiệu Công Tước.]
“Gì cơ?”
Lim Cheolho giật mình. Danh hiệu Công Tước là một quyền lực tượng trưng chỉ có thể được trao cho những người chơi đã trở thành một huyền thoại hoặc sẽ trở thành một huyền thoại. Nó rất khó để có được vì nó rất mạnh. Người đó sẽ cần phải lập nên vô số thành tích và được các cư dân của Satisfy công nhận hoàn toàn.
“Morpheus? Chẳng phải ngươi đã nói rằng những danh hiệu này sẽ chỉ xuất hiện sau 1 năm 8 tháng nữa sao?”
[Đó là một trong 5 người chơi thần kỳ. Grid lại một lần nữa phá vỡ dự đoán của tôi.]
“Grid…! Haha! Lần này cũng vậy sao? ”
Lim Cheolho rất thích Grid. Đó là một người kém cỏi đã tăng trưởng rất ổn định trong trò chơi mà ông ấy đã tạo ra, vì vậy ông ấy đã cảm thấy rất hạnh phúc khi quan sát Grid.
Lim Cheolho hỏi với sự mong đợi.
“Lần này cậu ta đã có ý tưởng mới nào mà lại phá vỡ dự đoán của ngươi vậy?”
[Đó không phải là một ý tưởng mới. Mà vẫn như mọi khi, anh ta đã gây ấn tượng tuyệt vời bằng cách tôn trọng và giúp đỡ các NPC. Khi hành động này được lặp đi lặp lại đến lần thứ 79, Danh hiệu sẽ được trao.]
“Ừm … Đó là đặc điểm của Grid.”
Grid là một chuyên gia trong việc giành được sự ưu ái của các NPC. Nó không phải lúc nào cũng được cậu ta dự định trước và đôi khi nó đã được gây ra bởi những sự hiểu lầm. Nhưng Lim Cheolho và Morpheus rõ ràng không biết điều đó.
“Vậy thì cậu ta đã đạt được danh hiệu gì?”
[Công Tước Đức Hạnh của Pangea.]
“Công Tước Đức Hạnh… của Pangea?”
Danh hiệu này lại chỉ của Pangea thôi, nó có nghĩa là Grid vẫn chưa trở nên đức hạnh hoàn toàn. Chà, không có gì lạ cả. Vì vẫn còn quá sớm để một danh hiệu hoàn hảo xuất hiện. Lim Cheolho cũng cảm thấy hơi kì lạ khi danh hiệu mà Grid có được lại là Công Tước Đức Hạnh.
“Đức Hạnh à… Nó đâu có thực sự phù hợp với một thợ rèn nhỉ?”
Đó là một danh hiệu được thiết kế để phù hợp với huyền thoại của các lĩnh vực khác.
“Không, tại sao cậu ta không lấy được Công Tước Lửa chứ nhỉ… Ôi trời, điều này sẽ lại gây ra một vụ náo động khác mất.”
Ông ta có thể thấy rằng Grid đang phát điên. Lim Cheolho chép miệng.
“Tại sao lần nào cậu cũng phải đối xử tốt với NPC như vậy …?”
Đây là kết quả của tấm lòng tốt của Grid. Lim Cheolho đã vừa cảm thấy tiếc nuối vừa vui mừng cho Grid.
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
12 chương
45 chương
8 chương
5 chương