[Overgeared] Thợ Rèn Huyền Thoại
Chương 36
“Anh ta đã sở hữu Nghề huyền thoại vậy mà giờ anh ta mới chỉ ở cấp độ 21? Anh ta đã chơi kiểu gì thế nhỉ? Thật kinh ngạc. Khả năng không tăng nổi cấp độ của anh ta thật kinh ngạc. Đúng là việc anh ta nhận được nhiệm vụ nghề đã là một kỳ tích rồi. ‘’
//
<img data-cfsrc="https://static.8cache.com/chapter-image/21697/2020-05-image-263.png" alt="" style="display:none;visibility:hidden;"/><img src="https://static.8cache.com/chapter-image/21697/2020-05-image-263.png" alt="" data-pagespeed-url-hash=3980421574 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Yoon Sangmin vốn chẳng ưa gì Shin Youngwoo. Chỉ cần nhìn vào cái quá khứ chơi game thảm hại của anh ta cũng đủ để hiểu chàng trai này chẳng có tí tài năng nào rồi. Thế mà giờ đây anh ta lại nhận được Nghề huyền thoại? Trông có khác gì một bông hoa nhài cắm bãi ít trâu đâu chứ? Đối với Yoon Sangmin thì như thế thật sự quá lãng phí.
‘Anh ta là người sẽ không bao giờ trở thành một ranker. Vì sự can thiệp của anh ta mà một lượng lớn dữ liệu quý giá của nghề huyền thoại đã bị tiêu thụ. Và giờ anh ta lại định phá hỏng một lượng nội dung game nữa…’
Giám đốc Yoon Sangmin tin chắc về điều đó.
‘ Con sâu. Đây là con sâu làm rầu nồi canh Satisfy. Thế nên, trước khi anh ta gây tổn hại thêm nữa, chúng ta phải khóa tài khoản của anh ta mãi mãi.’
Nhưng buồn thay là Yoon Sangmin đâu có quyền để quản lý tài khoản của người chơi. Thế nên anh ta chỉ đành biết ngậm đắng nuốt cay vào lòng. Thầm nguyền rủa Shin Youngwoo trong lòng rồi anh ta quay sang hỏi Yoon Nahee với khuôn mặt nghiêm trọng.
“ Mà nhân tiện, tại sao nhiệm vụ này lại có 9 % cơ hội thành công? Có 9% cơ hội để anh ta giải cứu được Allunbatar sao? Vô lý! Chẳng phải chính xác hơn nếu nói là chỉ có 0 % thôi sao?” <img data-cfsrc="https://static.8cache.com/chapter-image/21697/2020-05-image-255.png" alt="" style="display:none;visibility:hidden;"/><img src="https://static.8cache.com/chapter-image/21697/2020-05-image-255.png" alt="" data-pagespeed-url-hash=349670133 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Các giám đốc điều hành khác dường như cũng đang có chung suy nghĩ.
“Con số thống kê nãy rõ ràng là không ổn.”
“ Đúng rồi đó. Tôi chắc chắn rằng siêu máy tính Morpheus đã bị nhiễm virus.”
Nhiệm vụ này chắc chắn sẽ thất bại. Đời nào một người chơi chỉ vỏn vẹn cấp độ 21 mà có thể cứu được Allunbatar cơ chứ. Có vẻ như đây là dấu chấm hết cho chiến dịch quảng bá kia. Ai cũng nghĩ thế và buồn lòng thêm.
Tuy nhiên, trong bầu không khí đó chỉ có duy nhất Lim Cheolho vẫn đang vui vẻ. <img data-cfsrc="https://static.8cache.com/chapter-image/21697/2020-05-image-254.png" alt="" style="display:none;visibility:hidden;"/><img src="https://static.8cache.com/chapter-image/21697/2020-05-image-254.png" alt="" data-pagespeed-url-hash=55170212 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
‘Nhân vật chính của tận 3 sự kiện lớn liên tiếp à … Kể từ khi nhận được nghề huyền thoại đó, cậu ta đã tạo ra được những mũi tên hạng sử thi và rồi nhận được nhiệm vụ nghề, dù thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn cảm thấy một chút gì đó kỳ vọng vào chàng trai trẻ này.’
Nói một cách thẳng thắn thì, sự bất tài của cậu ta đã vượt ngưỡng thông thường đến mức khó lòng có thể dự đoán được tương lai của cậu ta. Việc dõi theo Shin Youngwoo thật sự rất thú vị vì có những biến cố bất ngờ xảy ra.
Bất kể kết quả của nhiệm vụ có ra sao đi chăng nữa thì Lim Cheolho vẫn rất hài lòng. Còn những giám đốc điều hành khác, bao gồm cả Yoon Sangmin và Park Eunhyuk thì lại có vẻ lo lắng.
***
Tôi gặp Khan trước tên Huroi đó. Tôi thậm chí còn đã xả thân lao vào bảo vệ tiệm rèn và chi trả tiền viện phí cho ông ấy. Tôi thực sự là đại ân nhân của Khan.
Mặt khác tên Huroi đấy là ai cơ chứ? Hắn ta chỉ đứng đó nói vài lời với Khan.
“Vậy thì tại sao?” <img data-cfsrc="https://static.8cache.com/chapter-image/21697/2020-05-image-257.png" alt="" style="display:none;visibility:hidden;"/><img src="https://static.8cache.com/chapter-image/21697/2020-05-image-257.png" alt="" data-pagespeed-url-hash=938669975 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Tại sao Khan lại trao cho hắn nhiệm vụ “Vì cư dân Winston”? Còn tôi thì chỉ nhận được một nhiệm vụ đáng giá 600 vàng thôi sao?
‘ Chẳng phải theo lẽ thường thì ông ta phải giao cho mình mọi nhiệm vụ chứ?’
Nếu như Khan là một NPC biết cách trả ơn, thì ông ta sẽ giao tất cả những nhiệm vụ cho tôi. Nhưng ông ta lại là một NPC vô ơn.
“Khan đáng ra phải nên trả ơn …Không, ông ta có điên không? Dù sao, mình cần phải suy nghĩ kỹ về nội dung của câu truyện. Nếu như mình muốn một NPC lắng nghe mình, mình có cần phải hành động thân thiện hơn trong tương lai không?”
Càng chìm sâu vào dòng suy tưởng, lòng tôi càng quặn lại. ‘Vì cư dân Winston’ là một nhiệm vụ quan trọng có thể định đoạt số phận của những con người nơi đây. Đáng ra Khan nên đưa nó cho người mà ông tin tưởng nhất chứ
Nhưng ông ấy lại chọn Huroi! Điều đó nghĩa là tôi thậm chí còn tệ hại hơn cả người mà ông thậm chí còn chưa gặp lần nào!
“ Tại sao một con chó chui lủi từ đâu ra lại đáng tin cậy hơn mình cơ chứ …? Hừm!”
Tôi đang ở một quán ăn ven đường gần nhà. Tôi đang than thở về cuộc sống thất bại của mình trong khi mồm thì đang nốc từng ngụm Shochu đắng ( Một thức uống có cồn của Nhật Bản)
Tửu lượng của tôi thông thường chỉ là 1 chai rưỡi Shochu, nhưng dường như cơn bực tức và sự thất vọng về Khan cùng với sự ghen tị về tên khốn đó đã khiến tôi uống quá nhiều.
“Kuaaah!”
Đặt cái chai trống rỗng thứ ba xuống bàn, thế nhưng sao trái tim tôi vẫn không được xoa dịu đi, tôi cảm thấy muốn khóc.
Càng nghĩ thêm nữa thì tôi càng thấy ghét Khan hơn. Tôi thực sự đã nghĩ rằng chúng tôi đã trở thành những người bạn chân thành của nhau sau ngần ấy thời gian. Nhưng Khan lại nghĩ khác, Khan không hề tin tôi.
“Tại sao ông lại không tin tôi, tại sao lại trao cho hắn cơ hội ngon ăn như thế? Tại sao … tại sao? Chết tiệt!”
Dù sao đi nữa, ngày mai đài báo nói rằng trời sẽ bắt đầu mưa trong vòng 3 ngày. Tôi giờ không cần phải lo lắng về việc đi làm trong thời gian đó.
Tôi to tiếng gọi chủ quán.
“ Bà cô ơi.” <img data-cfsrc="https://static.8cache.com/chapter-image/21697/2020-05-image-256.png" alt="" style="display:none;visibility:hidden;"/><img src="https://static.8cache.com/chapter-image/21697/2020-05-image-256.png" alt="" data-pagespeed-url-hash=644170054 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Một người phụ nữ trung niên đang cắt xúc xích bỗng ngạc nhiên trước tiếng gọi của tôi và bối rối. Tôi có thể nhận thấy đôi mắt của bà rung nhẹ khi bà bắt gặp cái nhìn của tôi.
‘… Sự quyến rũ của mình đã được đẩy lên tối đa bởi sự cô đơn mình tỏa ra à? ‘
Nỗi cô đơn trong ánh mắt tôi tựa cơn bão giá lạnh trên đỉnh Everest. Choáng ngợp bởi đôi mắt sâu thẳm, người phụ nữ đứng tuổi dường như bối rối khi bị thu hút bởi người đàn ông trẻ khoảng tuổi con mình.
‘Mình thật là một thằng đàn ông tội lỗi …’
Tôi cảm thấy có lỗi với người phụ nữ ấy, nhưng tiếc là tôi không có hứng thú với bà. Đặc biệt vì bà ấy là người đã có chồng.
‘ Mình không thể nào phá hoại hạnh phúc gia đình người ta được.’
Tôi hành động ngay lập tức trước khi bà ấy có thêm mộng tưởng nào nữa.
“ Thêm một chai Shochu nữa. À mà tôi có thể xin thêm một chén súp cá được không? Đừng quên bỏ một miếng củ cải vào bát súp như quà khuyến mại …’’ <img data-cfsrc="https://static.8cache.com/chapter-image/21697/2020-05-image-258.png" alt="" style="display:none;visibility:hidden;"/><img src="https://static.8cache.com/chapter-image/21697/2020-05-image-258.png" alt="" data-pagespeed-url-hash=1233169896 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Kwaang !
Con dao bếp sắc lịm vừa ở trên tay bà bỗng cắm ngập vào chiếc thớt trên bàn. Bà chỉ thẳng mặt tôi rồi nói.
“ Cậu thực sự hơi bị quá đáng rồi đấy! Tôi đã không để tâm gì đến chuyện 3 chai Shochu, nhưng chẳng phải tôi đã nói rằng là cái bát súp cá thứ 9 kia là bát cuối cùng rồi sao! Hơn nữa, cậu còn dám dày mặt yêu cầu thêm đồ khuyến mại mỗi lần! Tổng giá trị của chúng giờ còn vượt tiền rượu cậu đã uống rồi đấy. Sao một thanh niên lại không biết xấu hổ? ‘’
“… Sao cô không hiếu khách thế. Chí ít thì cô cũng nên phục vụ khách hàng súp cá chứ … Cái thế giới này lại làm tôi thất vọng thêm một lần nữa. Đúng thế, y hệt như lão Khan vậy’’
“Cậu đang lảm nhảm cái quái gì vậy? Tôi sẽ không cho cậu thêm bất kỳ bát súp nào miễn phí nữa! ‘’ <img data-cfsrc="https://static.8cache.com/chapter-image/21697/2020-05-image-259.png" alt="" style="display:none;visibility:hidden;"/><img src="https://static.8cache.com/chapter-image/21697/2020-05-image-259.png" alt="" data-pagespeed-url-hash=1527669817 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Người đâu mà bần tiện thế cơ chứ. Thế là đi tong cái kế hoạch lấp đầy dạ dày với đống súp đó rồi.
“Hà, có lẽ đã đến lúc nói lời tạm biệt và trở về đến cái thực tại tàn khốc ngoài kia …”
Nhận ra đã đến lúc, tôi đứng dậy và không đoái hoài gì đến việc xin thêm bát súp nữa. Đặt tiền trên quầy bàn, gửi lời từ biệt đến chủ quán và lặng lẽ rời đi. Khi tôi đang rời đi trong tâm trạng cô đơn thì bỗng một giọng nói giận dữ vang lên sau tôi.
“ Này, tên kia! Cậu còn thiếu 3000 đồng! Trả tôi 3000 đồng đây!”
À, có lẽ trong cơn say tôi đã đếm nhầm tiền của mình. Vậy có lẽ nên thử một chút nhỉ.
‘ Đây có lẽ là cơ hội để mình tiết kiệm được 3000 đồng!’
Nếu về lúc trước, chẳng bao giờ trong đầu tôi có khái niệm về việc tiết kiệm tiền cả. Nhưng giờ thì một thằng đang nợ ngập đầu như tôi còn biết làm gì khác cơ chứ. Nếu như giới trẻ ngày nay học tập được đức tính tốt này, chẳng phải tương lai Hàn Quốc sẽ trở nên tươi sáng hơn hay sao. Vì tinh thần tiết kiệm trường tồn bất diệt và tương lai nước nhà,tôi cần phải tránh mất đi số tiền 3000 đồng này
‘ … Không, dù mình có say đến mấy đi chăng nữa, mình cũng không thể nào bỏ chạy được. Thể nào mình cũng sẽ bị camera an ninh bắt gặp và cuối cùng phải lên phường uống nước.’
Liệu có đáng không khi bị đặt sau song sắt chỉ vì 3000 đồng? Tôi đành quay lại và trả 3000 đồng cho người phụ nữ trung niên kia.
“ Nếu như tôi là một thanh niên bình thường trong xã hội hiện đại này, có thể tôi đã bỏ trốn đi rồi đó. Thế nhưng tôi đã quay lại trả 3000 đồng còn thiếu đây, tôi rất tuyệt phải không?’’
“… Chẳng phải phần lớn mọi người đều hành động như thế này hay sao?”
“ Cái đó … cô đúng là chẳng biết gì về cái thế giới này cả. Cô có biết ngoài kia đầy rẫy những người vô đạo đức hay không? Những người như tôi thực sự là rất hiếm đấy! ‘’
“ V-vậy sao? Tôi hiểu rồi. Tôi đã hiểu rồi, tốt hơn là cậu nên về nhà đi. Cậu say rồi.”
“ Uhuh! Bà cô à! Cô có biết trái tim tôi giờ đây trống rỗng đến mức nào không? Chẳng phải giờ cô nên gói ghém một ít súp cá cho chàng trai trẻ đủ tốt để trả lại 3000 đồng trong tiết trời giá lạnh này hay sao. ‘’
“ …”
Người phụ nữ đứng tuổi đó quay về quầy hàng của mình mà không nói gì thêm. Tôi đã đứng chờ bà ấy đi ra cùng với bát súp trên tay, thế nhưng sau 5 phút, rồi 10 phút nhỉ, chẳng có ai cả.
“ Haha … Một lần nữa,lại bị phản bội lần nữa ư. Tất cả NPC và mọi người nơi đây dường như đều chà đạp lên lòng tin của mình.”
Đúng vậy, đây là một thế giới đầy đắng cay. Tôi trở về nhà sau khi muộn màng nhận ra rằng tôi là một người cô độc trong thế giới này.
***
“ Anh đáng ra phải gọi điện báo em nếu như có ý định về muộn chứ! Anh biết giờ là mấy giờ rồi không?”
Một giờ sáng. Ngay khi trở về nhà, tôi bị trách mắng bởi cô em gái đang ngồi xem tivi trong phòng khách.
“ Anh đi uống rượu đến tận giờ này sao? Nhưng mà Oppa làm gì có người yêu hay bạn bè thân thiết gì. Vậy thì tại sao? Đùng nói với em là anh đi nhậu một mình đấy? Anh không có chút xấu hổ nào à?’’ <img data-cfsrc="https://static.8cache.com/chapter-image/21697/2020-05-image-260.png" alt="" style="display:none;visibility:hidden;"/><img src="https://static.8cache.com/chapter-image/21697/2020-05-image-260.png" alt="" data-pagespeed-url-hash=3096921811 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
“ Này … chẳng phải ngày mai em có lớp à, sao giờ này còn chưa ngủ?”
“ Em đã rất lo lắng việc loại người chỉ biết dành thời gian tại nơi làm việc hay chơi game lại đột nhiên biến mất … Không, quá là kỳ lạ!”
“ Eh? Em để tâm đến anh sao? Vậy ra đó là lý do mà em chờ đến tận giờ này à?’’
“ Hả? Cái gì? Ai mà thèm chờ anh cơ chứ? Hứ! E-Em chỉ đang xem một chương trình TV vui nhộn nên vẫn chưa đi ngủ mà thôi. ‘’
“ Vậy thì sao em lại nổi giận vậy? Mặt em đỏ rực thế kia. Anh đã làm gì sai à?”
“M-mặt ai mà đỏ cơ chứ? Thật là nực cười. Em đi ngủ đây!”
Rầm!
Sehee quay đầu lại và đi thẳng vào phòng ngủ <img data-cfsrc="https://static.8cache.com/chapter-image/21697/2020-05-image-261.png" alt="" style="display:none;visibility:hidden;"/><img src="https://static.8cache.com/chapter-image/21697/2020-05-image-261.png" alt="" data-pagespeed-url-hash=3391421732 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
“ Phù, các thiếu nữ thật rắc rối.”
Dường như cơn say đã bị đánh tan bởi tiếng quái tháo của Sehee. Tôi một lần nữa trở nên tức giận khi để tuột mất nhiệm vụ ‘Vì cư dân Winston ‘.
“ Khỉ thật, mình cũng cần phải đi ngủ thôi.”
Rồi bỗng Sehee quay lại. Cô bé bước tới gần tôi và bắt đầu cằn nhằn.
“Anh liệu mà đi đánh răng và chà bàn chân đi. Anh say rồi, thế nên đừng có đi tắm. Mà, em cũng chẳng nghĩ rằng sẽ anh đi tắm đâu bởi thường thì anh có tắm mấy đâu. ‘’
“ … Không phải em định đi ngủ à?”
“ Em chỉ muốn uống nước trước khi ngủ mà thôi.”
“ Vậy thì đi uống đi. Chúcngủ ngon.”
Nói rồi, Sehee đi về phía bếp trong khi tôi bước vào phong tắm.
“ Anh có phải trẻ con đâu mà phải đánh răng hơn một lần mỗi ngày cơ chứ.”
Trong một số trường hợp hiếm hoi, tôi đã từng đánh răng 3 lần một ngày. Tôi bỏ qua việc bôi kem đánh răng của mình lên bàn chải. Có vẻ như cơn say mèm đang khiến tôi buồn ngủ cực độ.
“ Nghỉ đánh răng một ngày thì có chết ai đâu …’’ <img data-cfsrc="https://static.8cache.com/chapter-image/21697/2020-05-image-262.png" alt="" style="display:none;visibility:hidden;"/><img src="https://static.8cache.com/chapter-image/21697/2020-05-image-262.png" alt="" data-pagespeed-url-hash=3685921653 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Cuối cùng thì, tôi chỉ rửa tay rồi rời khỏi phòng tắm. Thế rồi cứ thế mà chui vào phòng ngủ. Hình như Sehee đang hét ầm bên ngoài phòng tôi, thế nhưng kệ đi, tôi buồn ngủ lắm rồi.
Và thế là một ngày nữa lại trôi qua.
Dịch: Shinigami light novel team. Edit: Sen
Truyện khác cùng thể loại
603 chương
1327 chương
362 chương
845 chương
222 chương
55 chương