[Overgeared] Thợ Rèn Huyền Thoại
Chương 217 : Tình trạng thực sự của Reidan
Chín ngày trước.
Các thành viên của Chơi Đồ Mạnh đã sử dụng công cụ vận chuyển tuyệt vời là xe ngựa và đến Reidan trước Grid, nhưng họ đã nhận phải một nỗi thất vọng rất lớn.
Thành phố lớn nhất ở phía tây, Reidan! Theo bản đồ thì đây là thành phố lớn thứ hai của Vương quốc Vĩnh Hằng. Các thành viên của Chơi Đồ Mạnh đã tràn đầy kỳ vọng nhưng giờ họ đã câm nín vì nó trông giống như một đống đổ nát.
“Chuyện gì đã xảy ra ở đây? “
“Wow, không có gì lớn trong thành phố cả.”
“Các cửa hàng thì đóng cửa, cửa thì hỏng và những người nghèo khắp nơi trên đường …”
“Những cánh đồng lúa thì giống như một mảnh đất hoang. Bụi vàng thì khắp mọi nơi.”
“Hình như là dân số quá ít thì phải?”
Huroi, Lauel và Faker vẫn bình tĩnh trong khi các thành viên bang hội đã bị náo loạn. Họ nhìn khắp Reidan và kiểm tra thông tin của nó.
Tên: ReidanQuy mô: Thành phố lớn
Thống trị: Grid (Công tước Vương quốc Vĩnh Hằng. Bang Chủ Hội Chơi Đồ Mạnh)
Quản trị viên: Arik (Khả năng quản trị cấp C)
* Khả năng quản trị của quản trị viên càng cao, sự phát triển chung của lãnh địa càng cao.
Trực thuộc: Vương quốc Vĩnh Hằng
Dân số: NPC – 20.551. Người chơi – 0.
Quân đội: Kị sĩ – 2 (Huroi, Lauel). | Binh lính – 141
An ninh: 5/100
* Tình trạng an ninh ở mức tồi tệ nhất. Không có gì lạ nếu người dân gặp phải quái vật. Xã hội đen và quái vật sẽ thường xuất hiện gần đây.
* An ninh sẽ tăng tương ứng với số lượng binh lính.
* Không có việc làm và thực phẩm để trấn an người dân.
Nội vụ: 169/4.500
* Tăng số lượng các trung tâm mua sắm, cơ sở văn hóa công cộng và tòa nhà sẽ tăng điểm nội vụ.Đối ngoại: Nam tước Butin ở Đế Quốc Saharan.
Thù địch với người thống trị: Giáo Hội Yatan.
Thù địch với liên minh: Vương quốc Gauss, Công Quốc Luvia.
Đặc sản: Không có.
Nhân vật Đặc biệt: Không có.
Reidan “Tình hình không tốt như tôi mong đợi.”
“Có vẻ là vậy.”
Trong khi di chuyển từ Winston sang Reidan, các thành viên bang hội đã bị thu hút bởi những con quái vật ở phía tây và họ đã tập trung săn bắn. Họ chờ quái vật tấn công cỗ xe đang di chuyển và sau đó nhanh chóng tiêu diệt chúng để lấy kinh nghiệm. Do đó, họ đã nghĩ rằng phía tây là một vùng đất may mắn.
Nhưng Huroi, Lauel và Faker lại nghĩ rằng việc những con quái vật mạnh ở phía tây là một điểm không tốt. Những con quái vật mạnh như vậy sẽ khiến khả năng tiếp cận của những người chơi thông thường là rất khó và khu vực này sẽ khó quản lý. Và giờ họ phải đối mặt với một thực tế còn tồi tệ hơn họ nghĩ.
“Một thành phố có sức chứa hơn 500.000 người chỉ có dân số 20.000 …”
“Hơn nữa, còn không có người chơi.”
“Ưu tiên lớn nhất hiện nay là trả tiền để nâng cao an ninh.”
Hội Chơi Đồ Mạnh hiện có 5 triệu vàng trong quỹ. 5 triệu vàng. Mặc dù số lượng vàng đó nghe có vẻ lớn đối với một người, nhưng nó là không đủ để tài trợ cho một thành phố lớn. Không những vậy, liệu 5 triệu vàng có đủ để phát triển một thành phố trống rỗng, hoang vắng như này không.
Và giờ họ còn phải trả chi phí để nâng cao niềm tin của người dân nữa? Thậm chí còn không thể sản xuất thực phẩm ở thành phố này lúc này? Nó thậm chí còn chẳng thể làm bánh mì nữa. Sẽ không thể tránh khỏi việc họ phải nhập khẩu nguyên liệu từ bên ngoài, nhưng các thương nhân chắc hẳn đã nắm được tình hình của Reidan và sẽ không đến đây làm gì.
‘Còn cả chi phí vận chuyển …”
Lauel tính toán rằng phải chi tối thiểu 3 bạc cho một bữa ăn. Nếu là 20.000 người, anh ta sẽ phải trả 600 vàng. Đó chỉ là một bữa ăn. Thật là nực cười khi phải chi hàng trăm ngàn vàng cho các bữa ăn cho đến khi thiết lập được một giải pháp cơ bản.
Nhưng Lauel không thể bỏ mặc người dân được. Có phải vì anh ta cảm thấy thương cảm khi nhìn thấy cơ thể gầy gò của họ sao? Không. Điều đó không liên quan. Mà lý do là nhân dân chính là sức mạnh của quốc gia. Anh ta cần nuôi họ trước, sau đó sẽ là tăng an ninh và công việc. Không có lựa chọn nào khác.
“Sau khi cho họ ăn đầy đủ thì hãy dẫn họ ra dọn cánh đồng.”
“Nhưng không phải chúng ta cần Lãnh chúa cho phép sao?”
Huroi thận trọng. Anh ta biết rằng việc hồi phục sức khỏe cho người dân là vấn đề cấp bách nhất, nhưng anh ta tự hỏi liệu Grid có đồng ý không. Grid có thể sẽ hỏi tại sao họ lại lãng phí tiền cho bữa ăn của mọi người.
Lauel nói với Huroi đang lo lắng,
“Có một câu nói là: Chó cứ sủa đoàn người cứ đi.”
Đó sẽ là lựa chọn đúng đắn ngay cả khi nó ngược lại ý muốn của Grid. Đây là niềm tin của Chánh Văn Phòng Lauel để phát triển Hội Chơi Đồ Mạnh. Tuy nhiên, nói vậy thì hơi quá
Huroi nghĩ về câu nói mà Lauel vừa nói ra và trở nên phẫn nộ, “Đừng có so sánh Chúa Công với chó chứ!”
“À không, đó không phải là ý tôi.”
Lauel toát mồ hôi đầm đìa và anh cố gắng xoa dịu Huroi. Mặt khác, Faker đã biến mất từ bên cạnh hai người đàn ông, anh di chuyển qua lớp bụi vàng rồi đến lâu đài.
“Tại sao các ngươi không di chuyển nhanh chóng sau khi nghe tin quân của lãnh chúa mới đã đến? Nghi lễ chào mừng bị muộn mất rồi!”
“Đ-Điều đó … Tôi sợ rằng tôi sẽ bị người dân ném đá nếu rời khỏi lâu đài và điều đó khiến tôi đến muộn.”
“Thảm hại. Ngươi được trang bị kiếm và áo giáp, nhưng lại sợ đá? Thật là một kẻ vô dụng. Chậc chậc.”
Một người đàn ông trung niên mập mạp vội vã đi tới lối vào lâu đài cùng với những người lính của mình. Tên người đàn ông béo ngậy này là Arik – quản trị viên của Reidan. Ông ta là một nam tước và thường được đối xử như một quý tộc.
Faker chĩa con dao găm của mình vào Arik mà không do dự.
“Hiik!”
Arik kêu lên khi nhìn thấy những cái bóng trong đám bụi vàng.
“N-ngươi là ai?”
Faker trả lời với giọng lạnh lùng, “Một người có rất nhiều câu hỏi cho ngươi.”
“H-hả…? Kiyaaack ~!”
Đó là trong chớp mắt. Faker và Arik đã biến mất trong đám bụi vàng giống như thể họ không ở đó ngay từ đầu.
“Quản trị viên Arik?”
Những người lính choáng váng đã nhìn khắp xung quanh nhưng họ không thể tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của Arik. ‘Chỉ ở mức bình thường?”
Bland đã theo dõi quá trình tập luyện của Grid dưới lời chỉ dạy của Piaro trong ba ngày qua. Bland vốn nghĩ rằng Grid là rất mạnh. Grid rõ ràng sẽ trở nên mạnh hơn nhiều sau khi được chỉ dạy bởi Piaro.
Tuy nhiên, Piaro chỉ đánh giá Grid là bình thường. Grid thì hài lòng vì anh ta đã không kém hơn so với những người khác.
Bland không thể nào tin nổi điều đó. “Tại sao kỹ năng của anh ta lại tệ và đơn giản như vậy? Chẳng phải anh ta có sức mạnh tuyệt vời sao?”
Đó là sự khác biệt trong quan điểm mỗi người. Theo quan điểm của Bland thì Bá Tước Steim và Phoenix là những kiếm sĩ mạnh nhất cho đến khi anh gặp Piaro, và Grid dường như có rất nhiều tài năng. Mặt khác, Grid đã so sánh khả năng của mình với các ranker hàng đầu và các con boss và cho rằng như vậy là tốt rồi.
Vậy còn Piaro thì sao? Ông ta đánh giá khả năng của Grid là “kém” so với sức mạnh của ông ta.
Kết luận thì.
“Muhaha! Bây giờ tôi đã có thể dễ dàng săn quái vật ở phía tây mà không cần phải dựa vào kỹ năng!”
“Đây chỉ là những điều cơ bản. Chỉ có những người tệ hại mới dựa vào kỹ năng. Cậu vẫn còn một chặng đường dài để đi.”
“Chẳng sẽ tốt hơn nếu tôi cứ tiếp tục luyện tập đều đặn sao? Hãy tiếp tục dạy tôi trong tương lai.”
“Tôi từ chối. Các kỹ năng của cậu sẽ không được cải thiện, ngay cả khi tôi tiếp tục dạy cậu.”
“Đừng bỏ cuộc dễ dàng như vậy. Nó đâu có khó khăn phải không?”
“Đây là một phân tích thực tế, không dựa trên bất kỳ cảm xúc nào.”
Grid rất mạnh. Đúng là cậu ta thiếu kỹ năng kiểm soát so với những ranker hàng đầu, nhưng theo quan điểm bình thường thì cậu ta đã vượt qua mức trung bình. Tuy nhiên, những con quái vật ở phía tây đã mạnh đến mức khiến giới hạn của cậu bắt đầu lộ ra.
“Oáp!”
Bây giờ Grid đã thích nghi hoàn hảo với địa hình lạ kỳ của sa mạc. Cậu ta có thể chạy trên cát với những bước chân nhẹ nhàng và thoải mái sử dụng Phế Phẩm. Cậu có thể khiến những con quái vật ở phía tây sụp đổ nhanh chóng. Kết quả là Grid đạt cấp độ 275 và cuối cùng đã đến Reidan.
“Đây là thành phố của cậu?”
Quy mô của Reidan hiện ra từ xa là rất khổng lồ. Các bức tường thành không cao lắm và không được bảo trì tốt lắm, nhưng chúng đang trải dài ngoạn mục dọc theo đường chân trời.
“Đây là một thành phố lớn tương đương với thủ đô của một vương quốc.”
Grid mỉm cười trước những lời ngưỡng mộ của Piaro.
“Đây là thành phố lớn thứ hai trong Vương quốc Vĩnh Hằng sau Reinhardt.”
Grid tràn đầy háo hức. Cậu tưởng tượng ra hàng trăm ngàn người ở Reidan đang chào đón cậu và tung hoa.
“Đi nào.”
Grid nhắc Bland và Piaro rồi tăng tốc độ. Sau đó, cậu đã phải bối rối khi nhìn thấy những người đang dọn dẹp cánh đồng.
“Họ có phải là người tị nạn không?”
Họ gầy gò, mặc quần áo rách rưới và trông như những người tị nạn. Grid tự hỏi tại sao họ lại làm công việc đồng áng tại Reidan.
“Họ trông như là nô lệ.”
Cậu tự hỏi chắc người dân Reidan thuê làm nô lệ để làm nông. Grid tự nhủ. “Họ có thể là nô lệ nhưng họ nên được cho ăn đầy đủ chứ. Bọn chủ thật vô đạo đức.”
Người dân Reidan có vẻ như không có một tâm trạng tốt. Tuy nhiên, tâm trạng của họ thì không liên quan gì đến Grid.
“Họ chỉ là tiền thuế của mình thôi.”
Lululula.
Grid nhìn qua lối vào gần nhất của thành phố và ngân nga với một trái tim hạnh phúc. Cậu ta tưởng tượng ra một cảnh hoành tráng với hàng trăm ngàn người chào đón mình. Tuy nhiên.
“Hở?”
Grid đã chứng kiến một cảnh tượng kỳ quái và dừng bước. Các thành viên Chơi Đồ Mạnh đang làm việc cùng với hàng chục ngàn nô lệ?
“H-hả?”
Grid thấy các thành viên Chơi Đồ Mạnh đang đổ mồ hôi đầm đìa khi họ làm việc và cậu ngừng huýt sáo. Một ý nghĩ đáng ngại xuất hiện trong đầu cậu và sau đó Regas nhìn thấy cậu rồi chạy qua với một nụ cười rạng rỡ.
“Cậu cuối cùng đã đến!”
Phía trên rắn chắc của Regas đang ướt đẫm mồ hôi và đầy bụi. Anh ta trông giống như một công nhân đang làm trong một mỏ than nên Grid phải hỏi lại.
“Các cậu đang làm gì thế?”
“Như cậu thấy đấy, chúng tôi đang dọn dẹp cánh đồng với người dân.”
“… Với người dân?”
Người dân ở đâu? Grid chỉ nhìn thấy được các thành viên Chơi Đồ Mạnh và nô lệ.
“Tôi kính chào Chúa Công.”
Huroi chạy đến. Anh ta cũng ướt đẫm mồ hôi. Grid nhìn thấy cái cào trong tay và hỏi lại, “Anh đang làm gì vậy?”
Huroi cũng có câu trả lời giống như Regas, “Chúng tôi đang dọn dẹp cánh đồng với người dân.”
“Không, có ai đâu. Người dân…”
Lauel lúc đó cũng vừa vội vã chạy tới. “Tại sao anh đến muộn vậy?”
Lauel cũng đang càu nhàu với vẻ một ngoài nhếch nhác như vậy. Cậu ta cũng đang cầm một dụng cụ canh tác trong tay.
“Anh đã không trả lời những tin nhắn của tôi, vì vậy tôi đã phải yêu cầu các thành viên bang hội làm các nhiệm vụ khẩn cấp. Trước hết, chúng ta đang hợp tác với người dân để kết nối các tuyến đường thủy và trồng trọt trên các cánh đồng, sau đó chúng ta sẽ có thể sản xuất các thực phẩm đơn giản trong một vài tháng nữa.”
Grid cuối cùng đã nhận thức được thực tế. Rồi cậu tuyệt vọng hỏi. “Người dân ở đâu?”
“Anh không thấy họ à?” Lauel hướng ánh mắt về phía cánh đồng. Ngón tay Lauel đang chỉ vào những người trên cánh đồng, những người gầy gò mà Grid nghĩ là nô lệ. “Họ là người dân của anh.”
“… A, sao lại là tôi?”
Đó là khoảnh khắc những kỳ vọng của Grid sụp đổ.
Truyện khác cùng thể loại
603 chương
1327 chương
362 chương
845 chương
222 chương
55 chương