Chương 42 : Đến khi Rin mở mắt ra, nó nhận thấy mình đang ở trong một khán phòng to lớn đầy cả những tiếng rôm rả mà uy nghiêm. Trước nó xa xa là một sân khấu lớn với ánh đèn chưa bật. Đến cả những người nhìn tai to mặt lớn dường như cũng tụ họp ở đây... Nó tò mò nhìn quanh, cảm giác không khí xung quanh thật hồi hộp. Len im lặng không nói gì, mấy ai biết được ánh mắt sắt bén của cậu vẫn nhìn Rin chằm chằm? - Ồ, mọi người đến rồi à? - chẳng mấy chốc, giọng nói ồm ồm quen thuộc vang lên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người - Tôi tưởng mọi người sẽ không đến!! Trong đám đông, Fuzuo cùng đám vệ sĩ bước ra. Hàng người hai bên cũng phải tách ra để mở đường. Fuzuo càng hếch mũi lên kiêu ngạo, chứng minh cho tất cả mọi người thấy ở Thụy Điển này, ai mới là người "tai to mặt lớn" nhất... - Làm sao mà không đến được, chỉ là gặp một chút "trục trặc nhỏ" trên đường đến đây mà thôi!! Ted cười tà tứ, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chặp vào Fuzuo. Fuzuo không hề nao núng, trái lại còn hơi nhướn mày hướm chút ngạc nhiên... - Ồ? Tôi tin rằng Kagamine~sama đã xử lý tốt việc này? Kaito khẽ cười giễu, nói móc ngoáy... - Haha, chú nghe câu này chưa Ted? "Chó giấu mặt cũng có ngày lòi đuôi"? Lần này đến Rin nhíu mày lại. Có câu đó à? Sao mà Rin nghe nó dị dị, còn có phần không hợp lý. Giống như là... khinh thường?? - Im miệng!! Len dùng giọng hơi lớn tiếng một chút, lập tức không những cuộc cãi vả nội bộ chấm dứt, đồng thời cũng chấm dứt luôn cả tiếng rôm rả trò chuyện của cả khán phòng. Phút chốc, tất cả mọi thứ đều chìm vào sự im lặng đến căng thẳng... Kaito bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn, liền ra mặt vỗ tay cười giảng hòa. - Mọi người đừng để tâm, chúng tôi đang có chút tranh luận nhỏ. Mọi người cứ tiếp tục công việc của mình. "Còn có thể tiếp tục trò chuyện được sao?" Trong thâm tâm nhiều người khán phòng như muốn gào thét. Nhưng ai nào dám không nghe? Trong giới hắc đạo ai mà không biết đến Kagamine Len? Mà đã biết thì đương nhiên phải biết đến Kaito Shion. Giờ Kaito đang lên tiếng, không nghe theo chính là không chừa tí mặt mũi nào cho Kagamine~sama rồi... Như cũ, căn phòng lại tràn ngập tiếng ồn ào, có điều chả còn mấy hứng thú và sôi nổi như lúc nãy nữa... Dám lớn tiếng?? Nếu có thì quả thật người đó chính là chê mạng sống quá dài rồi... ... Nhanh chóng, Len cùng Rin và tất cả mọi người đã ngồi ở hàng ghế đầu tiên - hàng ghế tốt nhất. Rin ngước đầu lên nhìn Len, tò mò... - Nha, mọi người ở đây chính là cần làm cái loại sự việc gì?? - Lát nữa sẽ biết, giờ thì ngoan ngoãn đừng cựa quậy!!... Len kiên nhẫn trả lời câu hỏi của Rin. Đôi mắt vẫn chăm chú nhìn Fuzuo vui vẻ trò chuyện với đám người phía góc bên trái... ... Chưa tới mười lăm phút sau, cả ánh đèn khắp khán phòng vụt tắt. Chỉ chừa lại các đèn lớn trên sân khấu rộng. Rin như nín thở, căng thẳng quan sát. Ngay sau đó nhận được của ai kia một cái vỗ nhẹ vào đầu... - Cứ thoải mái!!... Phút chốc, Rin cảm giác như có một cổ nóng ấm tràn vào trong lồng ngực, khóe môi hơi nhẹ nhàng dãn ra, thân thể cũng không tự chủ buông lỏng... Rin nhận ra, thật ra thì bản thân vốn không có bài xích gì với cậu... - Lady and gentlemen!! Chào mừng các vị đã bỏ thời gian để đến đây hôm nay!!... Trong cánh gà, một thiếu niên bước ra cười nói, trông có vẻ rất khoáng đạt, hài hước. Phút chốc đã khiến Ron căng mắt vì tập trung, cảm thấy xung quanh toàn là người đã có bàn tay nhuốm máu, có một người ngoại lệ cũng tốt... Vậy mà cậu chỉ vừa liếc mắt một cái, liền nhìn thấu tất cả những gì Rin nghĩ, mở miệng nói giọng nhàn nhạt... - Anh ta là cánh tay trái đắc lực của Fuzuo. Từng cầm đầu trong vụ buôn ma túy bất hợp pháp ở Đức. Thủ tiêu đại đoàn xã hội đen ở Trung Quốc, còn đánh bom ở một trung khu ở Liên bang Liên hiệp quốc Nga, thậm chí buôn vũ khí tối tân ở Campuchia. Tốt nhất là em đừng để con mắt em đánh lừa về xã hội... Khi nghe xong, Rin không tự chủ nuốt ực một cái... Len thế nào lại biết rõ như vậy?? Lại đưa mắt nhìn người thiếu niên kia một cái, Rin không tự chủ hơi thấy thất vọng. Mafia quả là không tin được thật sao??... ...