[Fanfic Kagamine] Chủ Nhân! Nhặt Em Về Nuôi Nhé

Chương 112 : Extra 5 ~ Lenka & Rinto (2)

Extra 5 : Đó là vào một ngày đông, Lenka bị sốt rất cao... Tính càn quấy nổi lên, không chịu cho bất kỳ người hầu nào chăm sóc. Không chịu cả Lily, cả Len cũng ứ thèm nốt. Luôn miệng nhõng nhẽo đòi Rinto. Thực tế ở với nhau cũng vài năm rồi, nhưng Lenka không bao giờ chịu gọi Rinto là onii~chan như Len. Rinto được Lily nhận làm con nuôi, hơn thế còn cực kỳ được lòng mọi người trong nhà. Rinto thuộc kiểu người trong nóng ngoài lạnh, khô khan không biết biểu lộ cảm xúc, đôi lúc hơi cứng ngắc, nhưng đối với ai cũng cực kỳ tốt bụng lễ phép. Thử hỏi ở nhà có một bà chủ cổ quái, một thiếu gia lạnh lẽo cùng một tiểu thư bướng bỉnh nghịch ngợm, thì ai mà chịu cho nổi? Đặc biệt, Rinto cực kỳ sùng bái và hâm mộ Len, tuy nhiên luôn được biểu lộ qua ánh mắt, đối với Len cũng cực kỳ tôn kính. Đối với Lenka thì không cần nói, bị cô bé quấn mãi, riết Rinto không thấy có cái đuôi nhỏ theo sau thì cực kỳ khó chịu. - Lenka, uống nước nào! Rinto nhẹ nhàng đỡ thân người sốt hầm hập của Lenka dậy, dỗ dành cô uống nước. Nhưng Lenka đã thần trí mê mang thì nào có chịu? La lối om sòm bảo không có nước. Bị Rinto trừng mắt dạy dỗ thì lại mè nheo làm nũng, trông đáng thương cực kỳ... Hết cách, Rinto phải tự mình lấy lên một ly sữa nóng, lại phải thổi thổi dụ Lenka uống. Ai ngờ cô vẫn lắc đầu nguầy nguậy... - Không uống đâu! Có độc đó! Lenka số là vài hôm trước lẻn vô tổ chức ngay nơi điều thuốc. Kết quả thấy một nạn nhân uống một cốc trắng trắng, giảy đành đạch sùi bọt mép mà chết. Cuối cùng Lenka vác một bộ mặt trắng phau phau về nhà... - Độc cái gì mà độc? Uống mau cho hết bệnh! - Không uống!!! Lenka khóc rống lên, nước mắt rơi như mưa, hại Rinto luống cuống cả người. Nhẹ giọng dụ dỗ... - Anh uống cho em xem là được chứ gì! Nín, ngoan! Đừng khóc! Lenka thút thít ngẩng đẩu, dụi dụi mắt... - Thật không? Rinto gật đầu như giã tỏi, một hơi uống cả nửa cốc sữa lớn. Sau đó đưa ra trước mặt Lenka. Thấy cô bé trùm đầu, biết rõ là còn nghi ngờ, anh lại uống thêm một chút nữa... Cứ một chút lại một chút, hết cả ly sữa. Rinto ão não bảo người hầu lấy thêm... Và cứ thế rồi cứ thế, hàng thùng hàng thùng cứ được chuyển ra chuyển vô giữa phòng cô chủ. Góc tường đã xếp lại thành một đống lớn. Rinto uống sữa đến mức no căng bụng, mới dỗ được Lenka uống nửa ly... Kể từ đó, Rinto thấy cái thứ nước gì màu trắng trắng là đã muốn ói. Mà người ta nói, bất cứ thứ gì cũng có thể lây truyền. Len vốn đã ghét đồ ngọt. Sau đó cả ngày mấy thùng sữa lớn cứ ra ra vào vào, mùi sữa bay bay trong không khí. Kể cả thằng em nuôi vốn sạch sẽ cũng có mùi ngọt ngấy như ngâm đường. Len cũng tương tự, nhìn thấy ly sữa trắng trắng là chỉ muốn đập nát rồi mang đi xối bồn cầu. Có mấy ai biết kẻ thù đầu tiên của lão đại Nhật Bản không xa lại là mấy ly sữa? Mà cái người vô tâm vô phế nào đó sau khi đầu độc tâm hồn mầm mống gieo rắt sự thù hận vào hai đứa trẻ kia, tỉnh lại một đêm liền quên sạch bách sành sanh, không chừa lại một thứ gì. Vui tươi cười vui vẻ như hằng ngày...