Giấy tờ ghi rõ, đã kết hôn. Thế nhưng tư liệu về chàng người yêu này trên mạng gần như con số không, manh mối duy nhất chính là gã họ Ứng. Lúc kiểm tra những nhân viên dưới trướng nữ hoàng, Asmodeus tình cờ tìm được Helen. Thật ra cũng không phải khó tìm cho lắm, ảo cảnh được lập ra quá vội vã, tư liệu trên mạng quanh đi quẩn lại chỉ có bấy nhiêu, lọc bớt mớ tin rác thì những gì còn lại đã quá rõ ràng. Helen là thủ lĩnh của đảng thủ cựu, được biết đến là Thiết Nương Tử trong giới chính trị. Cô ta dồn toàn lực lật đổ chế độ quân chủ lập hiến, ủng hộ nữ hoàng đích thân cai quản triều chính. Hành động này vô cùng hiệu quả, ngày nữ hoàng vừa đăng cơ, cô ta cũng trở thành thủ tướng cho đến bây giờ. Bỏ qua sơ hở “nữ hoàng đăng cơ lúc mười tuổi”, động cơ của Helen sẽ vô cùng rõ ràng. Nước Anh của hiện tại thi hành chế độ quân chủ lập hiến, nữ hoàng chỉ là bù nhìn, cô ta cũng chỉ là một quý tộc bình thường, trở thành giai cấp cầm quyền trong ảo cảnh chính là tấm gương phản chiếu cho dục vọng thèm khát quyền lực của cô ta. Nếu Ứng Long Sơn sau này trở thành hoàng phu, cùng bà Ứng thống nhất thiên hạ, như vậy ông ta và Helen đã xuất hiện điểm tương đồng. Asmodeus đưa ra kết luận sơ bộ: Kẻ hủy diệt rất có khả năng là người nắm được quyền lực tối cao ở nhân giới. Chỉ khi như vậy mới có đủ điều kiện để hủy diệt thế giới. Nhưng từ Helen cho tới Đổng Hoằng Vũ và Ứng Long Sơn, địa vị xã hội cùng tuổi tác của họ đều chênh lệch quá lớn, nhân giới phải rơi vào tình huống gì mới có thể để quyền lực tối cao rơi vào tay bọn họ? Chuyện không nghĩ ra dù có cố gắng cũng sẽ không nghĩ ra. Asmodeus tạm thời gác lại thôi thúc muốn suy luận, tiếp tục tìm kiếm những manh mối khác. Thân phận của Helen đã trồi lên mặt nước, còn lại là Ứng Long Sơn và Đổng Hoằng Vũ. Đổng Hoằng Vũ rất có khả năng đang giấu mình ở Sao Ngân Băng Tuyết, nhưng trước mắt chưa có manh mối cụ thể, về phần Ứng Long Sơn có thể ra tay từ chỗ nữ hoàng. Phi thuyền vừa đáp xuống kinh đô, Asmodeus đã giục cảnh vệ dẫn mình vào cung nhậm chức. Lính cảnh vệ dắt y về quân đội làm thủ tục thuyên chuyển công tác trước, “Báo cáo công tác cần phải đợi đến sáng mai vào cùng với những quân nhân khác.” Asmoudeus chỉ đành ngoan ngoãn ngồi điền đơn. Lần này không có ảo cảnh giúp đỡ, y điền đơn hết sức khổ sở, khó khăn lắm mới điền xong và nộp thì chưa đầy một phút sau đã bị khiển trách. Nhân viên quản lý đăng ký là phái nữ, cô nàng nhìn y bằng ánh mắt của một chiến sĩ chánh nghĩa đi bắt gian, “Rõ ràng là anh đã kết hôn rồi! Tại sao lại ghi là chưa kết hôn! Nếu chút tôn trọng cơ bản với vợ anh cũng không có thì năm xưa đừng có thề thốt hứa hẹn.” Chẳng biết bản thân mình từng thề thốt hứa hẹn với ai, Asmodeus đứng ngây như phỗng, “Hửm?” Đơn đăng ký bị ném trả về, “Giả vờ chưa lập gia đình muốn lừa ai đấy?!” Asmodeus siết lấy tờ đơn, vẻ mặt ngơ ngác như đứa trẻ đi lạc, “Cho hỏi tôi đã kết hôn với ai?” Cô gái đó trợn mắt nhìn y, nhưng thấy vẻ mặt chân thành của y thì bắt đầu hoài nghi mức độ đáng tin cậy của tư liệu trong hệ thống, vì vậy bèn xoay màn hình lại cho y xem, “Đây này, đây không phải là vợ anh sao?” Một cô gái xinh đẹp tóc vàng đập ngay vào mắt. Trong tư liệu có một tấm ảnh nhỏ, tuy độ phân giải không cao nhưng vẫn lờ mờ nhìn ra được phong thái điềm đạm và dung mạo xinh đẹp của người đó. Asmodeus nhìn thấy cái tên Sara thì theo bản năng đỡ trán. Gần đây số lần đau đầu càng lúc càng nhiều khiến y lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn tinh thần. Nhưng lần này đã mấy giây trôi qua, cảm giác đau đớn quen thuộc lại không ập đến như trong dự kiến. Cô gái thấy y không phản bác thì sự châm biếm trong giọng nói tăng vọt, “Cả vợ mình mặt mũi ra sao cũng quên rồi à?” Lính cảnh vệ bên cạnh không nỡ xem tiếp bèn lên tiếng giải vây: “Thượng tá Mông tham gia hoạt động khai phá những ngôi sao mới, lâu lắm rồi chưa về kinh đô.” Những người làm trong quân đội đối với quân nhân có cống hiến cho quốc gia ít nhiều cũng kính trọng đôi chút, cô gái lập tức thôi không chế giễu nữa mà chỉ im lặng làm cho xong thủ tục. Cảnh vệ đưa Asmodeus về nhà, Asmodeus cũng chỉ mong có thế. Tuy trong tư liệu dưới phần “tình trạng hôn nhân”, y nhìn thấy địa chỉ nhà mình nhưng có trời mới biết, đường Hoa Mai khu Đông nằm ở chỗ nào. Suốt dọc đường đi, hai người không ai bảo ai tiếng nào, mãi đến khi dừng lại trước cánh cổng xanh bạc hà của biệt thự nhỏ, lính cảnh vệ mới nói đầy ẩn ý: “Xa nhau tạm thời còn hơn cả tân hôn. Tin rằng một tháng không gặp nhất định có thể giải quyết nguy cơ trong hôn nhân của hai người.” Asmodeus buột miệng hỏi: “Nguy cơ gì?” Lính cảnh vệ nhướng mày và làm động tác khóa miệng lại, ám chỉ mình nhất định sẽ giữ bí mật rồi mới mỉm cười bỏ đi. Nhìn cánh cổng màu xanh lá cây nhạt, Asmodeus chợt trỗi lên chút gì đó như là nhớ nhà, rõ ràng biết đây chỉ là ảo cảnh, những gì trước mắt đều là giả, chân y vẫn cứ chôn chặt tại chỗ. Thời gian không bao giờ vì hoài niệm mà ngừng trôi. Kim giây chạy đều đặn là chuyện mắt thường có thể nhìn thấy. Cuối cùng, y cũng bước đi bước thứ nhất. Và rồi, bước thứ hai, thứ ba… Cho đến trước cửa nhà. Vấn đề mới lại xuất hiện, làm sao để mở cửa. Một giọng nói lạnh băng máy móc vang lên đúng lúc: “Nhận diện khuôn mặt, hoan nghênh chủ nhân về nhà.” Cổng nhà lách cách mở ra. Vì để tránh lại suy nghĩ lung tung, Asmodeus nghiêm túc cân nhắc xem sự tồn tại của Sara là ý của ai. Lúc Thạch Phi Hiệp lên lớp từng nhắc qua, nhân giới cũng biết sơ sơ về chuyện của y và Sara, vì vậy, chủ yếu là ai biết chuyện y là Asmodeus. Kẻ tình nghi lớn nhất là Đổng Hoằng Vũ. Nếu cậu bé từng đọc được câu chuyện của mình, với quan hệ tốt đẹp giữa hai người, rất có thể cậu muốn kết thúc cuộc đời FA vạn năm của mình nên đã tác thành cho mình. Lúc đưa ra kết luận này, y mới chỉ dạo xong các phòng ở tầng thứ nhất, chuẩn bị bước lên cầu thang tham quan tầng thứ nhì. Càng muốn nghĩ đến chuyện gì đó để không phải chú ý đến căn nhà này nữa, sẽ càng căng thẳng, càng tập trung nên lúc tham quan xong tất cả phòng ở lầu hai, trán y đả rịn một lớp mồ hôi mỏng, lòng bàn tay siết chặt lang cang cũng ướt nhớp nháp. Đột nhiên y tự hỏi bản thân: Tại sao phải bước lên trên? Đây chẳng qua là một ảo cảnh đơn sơ, ngay cả vân gỗ cũng thẳng tắp như dùng bút vẽ ra, không hề chân thật, mình cần gì phải lãng phí thời gian? Asmodeus chợt có thôi thúc muốn quay đầu đi xuống. Năm giây sau. Tiếng bước chân vang lên từ xa đến gần… Y xông thẳng lên lầu ba và đẩy cửa phòng ngủ ra. Mùi hương bạc hà thoang thoảng lan tỏa. Cửa sổ trước mặt mở toang, rèm cửa màu xanh bạc hà và trắng sữa đan xen đang bay phấp phới theo gió, có thể nhìn thấy những bước tường mọc đầy hoa tường vi bên ngoài. Giữa phòng ngủ đặt một chiếc giường rộng khoảng hai mét, trên giường đặt một lá thư viết: Chồng nhận thư. … Vậy, “chồng” nên nhận, hay là không nhận. Asmodeus nhìn chữ viết trên lá thư và do dự rất lâu, cuối cùng cũng miễn cưỡng cầm lên. Bìa thư màu hồng lại còn rải kim tuyến, nửa trong suốt nên bên trong là gì có thể nhìn thấy được – Một tờ giấy được gấp khéo léo thành hình trái tim. Nếu cảnh tượng này do Đổng Hoằng Vũ vẽ nên, đợi y ra ngoài, y nhất định sẽ tạo nguyên cả ảo cảnh thi đại học cho cậu, nhận! Y nhanh chóng bóc thư và lấy thư mở ra xem. “Chồng yêu dấu, em có việc phải ra ngoài… Đừng nhớ em.” Bên cạnh chữ ký Sara còn vẽ một trái tim nhỏ màu đỏ. Tất cả chữ viết bao gồm cả hình trái tim đều là chữ in, không để lại chút manh mối nào. Asmodeus gập thư lại, kiểm tra căn nhà trên danh nghĩa này thật kỹ càng thêm lần nữa, sau khi chắc chắn không tìm được bất cứ manh mối nào bèn chẳng hề nấn ná thêm giây nào, lập tức ra khỏi nhà đi tản bộ. Kinh đô lúc nào phồn hoa tấp nập hơn hẳn lúc y vừa đáp xuống từ phi thuyền. Lượng người qua lại đông gấp đôi, cửa hàng ven đường cũng không còn mơ mơ hồ hồ mà đã có bảng tên cụ thể. Asmodeus hỏi đường đến hoàng cung chuẩn bị đi thử vận may. Hoàng cung có kiến trúc lai giữa Cố Cung của Bắc Kinh và cung điện Buckingham của Anh, giữa những bức tường màu đỏ có vài tòa nhà màu trắng, phía sau dãy nhà màu trắng lại là kiến trúc mái vòm cong chỉ thấy ở Trung Quốc. Ứng Long Sơn và Helen đúng là chẳng có chút năng khiếu thiết kế gì, hoàng cung chắp vá từ trí tưởng tượng của họ trông vô cùng hoang đường và rối rắm. Nhưng trước cửa hoàng cung, vài đoàn khách du lịch lại đang chăm chú lắng nghe hướng dẫn viên giới thiệu về lịch sử hoàng cung, phong cách quái gở được miêu tả như độc nhất vô nhị không nơi nào có. Asmodeus nghe một lúc mà suýt nữa bị tẩy não, y không dám tiếp tục ở lại nghe nữa mà chỉ đi thẳng đến trước ven theo tường thành. Mé trái của hoàng cung là nơi của quốc hội, kiến trúc phỏng theo cung điện Westminter của Anh. Đã vào giờ tan tầm, cả cung điện chỉ có hai bảo an gác cổng, chẳng có giá trị gì để thăm dò. Thời gian trong ảo cảnh trôi nhanh quá. Asmodeus đi vài vòng thì trời đã tối, đi thêm vài vòng trời lại sáng bừng. Y đợi sẵn ở cửa hoàng cung từ sớm, không bao lâu sau, một gã lính gác gọi y lên xe du lịch thoáng mát rộng rãi, bảo rằng xe này do nữ hoàng phái đến tiếp đãi bọn họ. Ngồi cùng xe còn vài quân nhân khác đang mặc quân phục. Tất cả bọn họ đều dùng ánh mắt ngạc nhiên và giật mình nhìn quần áo của Asmodeus. Lính gác bấy giờ mới phát hiện Asmodeus vẫn đang mặc áo khoác lông vũ, “Trời ơi, đừng nói anh định mặc thế này đi gặp nữ hoàng chứ? Quân phục của anh đâu?” Không có. Sau lần “khám nhà” hôm qua, y phát hiện trong nhà ngoài vài bộ đồ ngủ bằng ren của nữ, đừng nói quân phục, cả quần áo thường ngày cũng chả có nữa là. Lính gác lo lắng nói: “Giờ thay quần áo cũng không kịp nữa rồi, hay anh cứ cởi áo khoác ra thôi.” “…” Asmodeus kéo khóa áo khoác lên cao và đáp: “Không cần.” Những người khác cũng đến khuyên nhưng đều bị y từ chối. Làm sao cởi áo khoác được chứ? Cởi rồi… Y chỉ còn lại bộ đồ thun giữ ấm bó sát. Xe du lịch nhanh chóng nổ máy và chạy vào cửa hông của cung điện. Bên trong quả nhiên là cung điện xây theo phong cách Trung Hoa rất hoành tráng và khí phách. Xe khách dừng trước một tấm thảm đỏ không thấy đầu bên kia, quân nhân lần lượt bước xuống và xếp hàng theo cấp bậc trong quân đội. Quần áo của Asmodeus không thể hiện ra cấp bậc của y là gì nên bị xếp vào vị trí thứ hai từ dưới đếm lên, chỉ có lính gác là đứng sau y. Dọc theo thảm đỏ đã có dàn nhạc đợi sẵn, sau khi người thứ nhất đặt chân lên thảm đỏ, dàn nhạc lập tức bắt đầu diễn tấu. Vì thảm đỏ hơi bị dài, để đảm bảo suốt dọc đường đi của họ đều có nhạc đệm, dàn nhạc không thể nào không di chuyển cùng với đám quân nhân. Asmodeus vừa rảo bước vừa nghe thấy âm thanh của vật nặng bị kéo đi. Quay đầu lại nhìn thử thì phát hiện hóa ra là một cây đàn dương cầm đang bị kéo đi chầm chậm. “…”