Chiến hỏa đã đốt, sau khi cúp điện thoại cũng chỉ có thể tiếp tục chiến đấu. Chà xát lại xoa bóp chỗ kia của Trương Hằng trình độ khiêu khích mười phần, Hồng Lê Minh kéo phăng khăn tắm cuốn ngang hông, đè lên người ở trên chiếc ghế. Cái ghế bằng gỗ, đường cong cứng rắn, tay vịn khảm kim loại, cơ thể nam nhân trưởng thành áp ở phía trên, cực kỳ khó chịu. Làn da Trương Hằng va chạm với tay vịn kim loại đến phát đau, không kịp đổi tư thế liền bắt đầu. Bởi vì tư thế xâm phạm phía sau nên đi vào đặc biệt sâu. Đem chỗ kia của Trương Hằng nhào lặn lại chà xát, thập phần trêu ghẹo, Hồng Lê Minh nắm lấy khăn lông quấn ngang lưng hắn xé xuống, đè lên người trên ghế. Ghế bằng gỗ, đường cong cứng rắn, tay vịn khảm kim loại, trọng lượng cơ thể của nam nhân trưởng thành áp phía trên vô cùng áp bách. Bởi vì tư thế xâm phạm cơ thể từ phía sau nên đi vào đặc biệt sâu. Hồng Lê Minh ôm hông hắn, phía sau đĩnh động, tràn đầy sức lực chinh phục, người dưới ghế không chịu nổi tầng tầng lớp lớp, phát ra âm thanh kẽo kẹt, phảng phất bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành một đống gỗ vụn. “Ngô ——” Mười ngón tay Trương Hằng nắm chặt lưng ghế dựa, bởi vì dùng sức mà trắng bạch. Không muốn mỗi lần đều mất hết mặt mũi, không tài nào chống cự nam nhân mạnh mẽ như vũ bão, hết lần này tới lần khác, mỗi lần cảm giác tới cũng khác biệt. Địa phương tư mật bị nam căn cứng rắn rút ra cắm vào, phía trên nhanh chóng hưng phấn, cúi đầu nhìn chỉ thấy nó ngẩng cao đầu, giống như khí quan bị đùa giỡn vuốt ve, Trương lão đại thập phần xấu hổ. Đáng sợ là cảm giác xấu hổ nhưng cũng thực sung sướng. Lực độ cảnh quan càng lúc càng lớn, Trương Hằng cảm giác mình bị đụng đến hồn phi phách tán. Giống như mặt biển nổi sóng, bị sét đánh, hai người hợp thể thành thuyền lại kiên định đi về phía trước. Cánh tay cường tráng hữu lực nắm lấy thắt lưng, dương vật cứng rắn hữu lực đâm vào thân thể, tiếng thở dốc hữu lực dồn dập ở bên tai….. cái gì cũng có lực khiến cho Trương Hằng không theo kịp. Hắn thường ngày tiêu sái như vậy, biểu hiện lão tử đệ nhất thiên hạ, thật ra thì trong lòng hiểu, mình chưa bao giờ là đệ nhất thiên hạ. Lần đầu tiên ẩu đả đầu đường, anh Sách ở trước mặt bộ dáng không quay về xung phong liều chết, hắn núp ở cuối cùng, cầm tay Lâm Dũng run rẩy đứng không vững. Lần đó hắn đến cùng có đánh bất luận kẻ nào hay không? Hoàn toàn không nhớ rõ rồi. Trí nhớ hắn đúng là đáng ghét, rõ ràng nhớ, nhưng lại mơ hồ, muốn nhớ lại không nhớ được, nghĩ đến lại thường xuất hiện trong mộng. Bởi vì hắn không mạnh, cho nên mới làm bộ như rất mạnh. Hắn kéo căng thần kinh, không muốn khiến cho người khác xem thường. Cho đến khi Hồng Lê Minh xuất hiện. Cũng không biết dùng thủ đoạn gì, liền phá đi lớp vỏ hắn nhiều năm xây dựng. Có thể chính là như lúc này đi, không cố kỵ chút nào, không chừa thủ đoạn nào, thân phận gì cũng đúng, trả thù hắc đạo, danh tiếng cảnh giới tinh anh… ở trong lòng nam nhân này, tựa hồ hắn cũng không vừa mắt. “Gọi tôi.” “Ít…. Anh ít….Ân ô!…..Buồn nôn…” “Gọi tôi, tiểu Hằng.” Thân thể nam nhân động rất lợi hại, một loại làm nũng dữ tợn. Rút ra cắm vào lâu như vậy, cái kia vẫn cứng rắn như sắt, không có dấu hiệu gì giảm xuống. “Tiểu Hằng, tiểu Hằng.” Hồng Lê Minh hung hăng đụng hắn, khiến thân thể hắn tháo chạy, vừa không ngừng kêu nhũ danh trước kia của hắn.” “Tiểu Hằng, tiểu Hằng…” Trương Hằng bỗng dưng hốc mắt nóng lên. Tên khốn này. Tích lũy bao nhiêu năm mới bồi dưỡng lên cái vỏ này, đầu ngón tay hắn chỉ cần hơi dùng sức một chút, liền rắc một cái, tạo thành mảnh vỡ, Trương Hằng môi nửa khép nửa mở, thở ra nóng rực, cực kỳ lâu mới mơ hồ không rõ nói lên thanh âm. “Tiểu Minh…” Cơ thể một trận kích nhiệt. Đúng lúc tinh hoa nam nhân bắn ra, nóng đến cả người hắn run lên. Trương Hằng cổ họng phát ra tiếng rên rỉ, phát giác mình cũng cao trào rồi. ———————–&&&—————— Lần này đi tới cũng hết sức tận hứng, đường về tựa hồ còn giả bộ hàng hóa có giá trị nào đó. Sau khi thể lực tiêu hao lòng mang theo thích ý, giống như có hơi ấm phiêu đãng trong mạch máu khắp thân thể. Hồng Lê Minh đem Trương Hằng ngồi trên ghế ôm trở về trên giường, mình cũng thuận thế nằm lên giường, duỗi cánh tay. Trương Hằng chần chờ chốc lát, chợt nghĩ rằng  —— hoa cúc cũng bạo, ai ai cọ cọ lại nhằm nhò gì. Vẫy vẫy mái tóc ngắn bị mồ hôi dính ướt, thoải mái tiến gần bên Hồng Lê Minh, gối lên cánh tay nam tính của hắn. Hai người da thịt tiếp xúc, nằm ngửa một khối, ánh mắt cũng dán lên trần nhà. Thuyền cập bờ, vừa mới rồi biển rộng nổi sóng gió giờ lại khôi phục bình tĩnh. Dưới nước sâu có một loại kỳ dị tĩnh mịch, phảng phất một đám cá trong suốt chậm dãi tuần tra, không có mỹ cảnh dải san hô đủ màu sắc kỳ lạ, thế nhưng trong suốt thấu triệt mềm mại, lộ ra vẻ xinh đẹp. “Muốn tôi thổi cho cậu nghe sao?” “Cái gì?” “Kèn ác-mô-ni-ca.” Trương Hằng nhìn trần nhà quen thuộc, suy nghĩ một hồi, trong miệng xuất ra một câu, “Kẻ ngu khuya khoắt mới thổi kèn ác-mô-ni-ca.” Hồng Lê Minh cười, “Trước kia lúc cậu đưa cho tôi kèn ác-mô-ni-ca này cũng nói, không muốn đêm khuya thổi kèn ác-mô-ni-ca, sẽ ảnh hưởng tới giấc ngủ của hàng xóm.” Trương Hằng tròng lòng sinh ra một chút hối tiếc không giải thích được. Hắn thích thổi, sẽ để cho hắn thổi, tại sao miệng nói nhanh như vậy, không cần suy nghĩ đã cự tuyệt. Không ngờ Hồng Lê Minh, an tĩnh một hồi, lật người ngồi dậy, “Nhà  trọ cậu cách âm rất tốt, sẽ không ảnh hưởng tới hàng xóm ngủ. Tôi muốn thổi cho cậu nghe một bài.” Hắn ra phòng khác, kéo ngăn kéo mở ra. Trương Hằng lần trước dùng kèn ác-mô-ni-ca đập hắn, sau này kèn ác-mô-ni-ca vẫn bị thu, giấu ở sâu bên trong ngăn kéo, cùng các loại đồ linh tinh lẫn vào một chỗ. Đây là thói quen của Trương lão đại, luôn khiến cho chỗ ở loạn thất bát tao, sau đó cất một thứ đồ nào đó, nhìn như tùy ý, thật ra thì trân trọng mà để trong nơi hỗn loạn này. Hồng Lê Minh cầm kèn ác-mô-ni-ca trở lại phòng ngủ, ngồi ở mép giường. “Cậu phải nghe bài kia.” “Ai nói tôi muốn nghe? Ngươi rảnh rỗi như vậy, đi làm bữa khuya cho bổn đại gia ăn,” “Tôi tùy tiện thổi một bài đi.” Hồng Lê Minh tự mình thổi lên một bài, kèn ác-mô-ni-ca trong tay nhẹ nhàng xuất ra âm điệu. Thổi rất thành thạo, cũng luyện qua vô số lần. Trương Hằng nằm không nhúc nhích, nhìn trần nhà xuất thần, không biết đến cùng có nghe hay không. “Không phải bài này.” Nghe một hồi, hắn chợt nói. Hồng Lê Minh quay đầu, liếc hắn một cái, yên lặng thổi bài khác. “Không phải bài này.” Chỉ chốc lát, bài hát mới lại bị Trương Hằng bác bỏ. Hồng Lê Minh lại đổi, liên tiếp phủ quyết, hắn tối nay thập phần nhẫn lại. Mặc dù có chút khó khăn, vẫn cố gắng hồi tưởng, suy nghĩ hồi lâu, tựa hồ nhớ tới cái gì, đem kèn ác-mô-ni-ca tới môi, thổi một bài. Bài này thổi không lưu loát bằng mấy bài trước, thỉnh thoảng lỗi một hai âm điệu. “Là bài này.” Trương lão đại rốt cuộc mở lòng từ bi đưa ra khẳng định. Nhắm mắt lại, yên lặng nghe, giống như chìm ở trong trí nhớ xa xôi. “Thế nào thổi bài hỏng bét như vậy.” Nghe xong, Trương Hằng bất mãn hỏi. “Bài này, cậu chỉ dạy tôi một lần. Tôi cho là cậu không thích bài này.” “Khi đó tôi cũng vừa mới học bài này, không quen, ngượng ngùng dạy người khác. Sau lại luyện thành rồi muốn thổi cho ba mẹ nghe…” Trương Hằng chợt dừng lại, không nói thêm nữa. Lúc tiểu Minh bị đưa đi, hắn mang kèn ác-mô-ni-ca này đưa cho bạn tốt rồi y biệt, còn dạy hắn câu thơ này “Hải nội tồn tri kỷ, thiên nhai nhược tỉ lân” (1). Ba ba mua cho hắn một cây kèn ác-mô-ni-ca mới, hắn sẽ dùng cây kèn ác-mô-ni-ca kia luyện tập. Thế nhưng trên đừng bất hạnh gặp phải tai nạn xe cộ, khiến cho hắn vĩnh viễn mất đi cơ hội thổi cho ba mẹ nghe bài này. Lúc bị đưa tới cô nhi viện, ngay cả kèn ác-mô-ni-ca mới kia cũng đem vứt bỏ. Trương Hằng cũng không nghĩ nhớ tới kèn ác-mô-ni-ca kia, hắn thường nhớ tới lúc mình thổi kèn ác-mô-ni-ca cũ, còn có tiểu Minh. Khi đó tiểu Minh không họ Hồng. Mụ mụ tiểu minh gọi Chu Uyển Thanh, Trương Hằng dường như nhìn những bông tuyết trên màn ảnh Tivi cũ nát, thỉnh thoảng mơ hồ, thỉnh thoảng rõ ràng trong trí nhớ, nắn biết tiểu Minh, vẫn luôn gọi Chu Tiểu Minh. Mà tiểu Minh nhiều năm sau xuất hiện lần nữa lại trở thành Hồng Lê Minh. Mặc dù sửa lại tên họ, vẫn đem một chút xíu trí nhớ tỉnh lại. Trương Hằng dần dần mông lung nhớ lại, thậm chí nhớ một ít chuyện vụn vặt xa xôi, tỷ như tiểu Minh rất hận ba ba mình. “Trương Hằng cậu biết con riêng là gì không? Con riêng chính là ba ba cậu không nhận cậu là con của hắn.” “Tiểu Hằng, ba ba mình là tên đại bại hoại.” “Hắn họ Hồng, toàn bộ người họ Hồng trên thế giới này, hắn xấu nhất.” “Mẹ mình chuyện gì cũng không nói cho mình nghe, thật ra thì mình đã sớm biết, ba ba mình chuyên làm chuyện xấu. Mình biết được chuyện nhà mình là do hàng xóm, họ nói xấu mẹ con mình, nói con trai lớn lên cũng là xã hội đen. Cho nên mẹ con mình dọn nhà.” “Tiểu Hằng, cậu cứ nói đi!” “Cậu cảm thấy sau này mình sẽ biến thành xã hội đen sao?” Tiểu Minh mặt nghiêm túc hỏi. Nắm đấm hung ác, phảng phất đáp án không hài lòng sẽ đánh người trả lời, đáy mắt cất dấu một tia sợ hãi khi bị bạn tốt xem thường. Tiểu Hằng không xem thường tiểu Minh, trợn to mắt khả ái hỏi, “Tiểu minh cậu tại sao lại muốn làm xã hội đen? Cậu không thể làm xã hội đen a, lão sư nói xã hội đen sẽ bị ngồi tù.” “Nhưng mình cuối cùng rất tức giận, rất muốn đánh nhau, lão sư nói thường đánh nhau lớn lên chính là xã hội đen.” “Tiểu Minh cậu không muốn đánh nhau, cậu thổi kèn ác-mô-ni-ca đi. Sau này cậu nổi nóng, cậu không muốn đánh nhau, thì hãy thổi kèn ác-mô-ni-ca, để mình dạy cho cậu, giống như vậy…” Nhớ lại. Những thứ mây mù dày đặc, vĩnh viễn không đủ rõ ràng dứt khoát nhớ lại. Không biết còn bao nhiêu, ngủ đông mấy thế kỳ, chờ đợi từ vết sẹo nội tâm bên trong thật mệt mỏi phô ra. “Thử một chút?” Hồng Lê Minh thổi xong, đưa kèn ác-mô-ni-ca cho Trương Hằng. Trương Hằng không hiểu hành động này có ý nghĩa gì, nhưng theo bản năng nhận quá khứ, cầm thứ trong tay vuốt nhẹ, cảm xúc quen thuộc mà lại xa cách, giống như lúc mặt trời lắn, lúc trở về nhà chớp mắt phóng túng, liếc thấy cố hương phía lưng chừng núi. Trầm mặc vuốt ve, không tự chủ đặt kèn ác- mô-ni-ca lên khóe miệng, thổi mấy cái. Hoàn toàn không được khúc điệu. Trương Hằng đột nhiên cảm giác không có sức lực, không chịu nổi, đem kèn ác-mô-ni-ca đặt lên tủ đầu giường, không để ý tới nữa. “Tôi có thể dạy cậu.” Hồng Lê Minh nói. “Lão tử ăn no dửng mỡ a? Học gì kèn ác-mô-ni-ca chó má này! Có thời gian rảnh rỗi, còn không bằng học thổi tiêu, ít nhất có thể khiến các nàng khao khát.” Trương Hằng suy nghĩ nói ra câu này, khẳng định lại có một sự biến hóa hoàn toàn uy hiếp. Hồng Lê Minh là cái loại nhìn tỉnh táo thật ra khi bạo phát đặc biệt đáng sợ, chạm đến nghịch lân của hắn, liền trực tiếp động thủ, Trương Hằng âm thầm căng thẳng cúc hoa, đề cao cảnh giác. Không nghĩ tới, Hồng Lê Minh đưa mắt nhìn hắn, càng tỏa ra nhu hòa. “Hôm nay là ngày giỗ ba mẹ cậu, tôi biết trong lòng cậu khó chịu.” Hồng Lê Minh thanh âm trầm thấp mang theo đau lòng. Khó chịu đến nỗi uống bốn lon bia lạnh, còn thêm một hộp gà rang ớt. Con hổ mèo không được tự nhiên này rõ ràng có khuynh hướng tự ngược. Tựa hồ như bị lời cảnh quan đâm đến chỗ đau, Trương Hằng hoắc mắt ngẩng đầu, sắc bén nhìn chòng chọc hắn mấy giây sau đó xoay mặt hừ một tiếng. “Làm mẹ anh.” Câu nói thường ngày, thái độ Trương lão đại càng càn quấy, vị cảnh sát đã sớm hung hăng dạy dỗ cái mông vểnh của hắn, làm đến khi hắn gào khóc thảm thiết. Giờ lại nghe thấy tiếng ọc. “Có muốn ăn khuya không?” Hồng Lê Minh ôn hòa hỏi. “Hừ, ăn.” “Tôi tắm cho cậu trước, rồi sẽ làm đồ ăn.” Vị cảnh sát liếc mắt về thân thể xinh đẹp trên giường, cảm thấy phía dưới một trận rục rịch. Thân thể rắn chắc tràn ngập vết ngân cộng thêm lớp mồ hôi, hấp dẫn lieu nhân. Bất quá tối nay là ngày giỗ ba mẹ Tiểu Hằng. Hết thảy theo tâm tình hắn. Chịu đựng! “Đỡ cái rắm! Lão tử có chân, tự mình đi được.” Trương Hằng chịu đựng thắt lưng cùng nửa người dưới đau nhức xuống giường, ngay cả khăn lông cũng không cầm, đi về phía phòng tắm. Trương lão đại không phải người xấu hổ, kể từ khi làm chuyện đó, biết được cúc hoa bị bạo, hắn cũng không quan tâm đến vị cảnh sát nhìn thân thể hắn. Có lẽ, trước mặt nam nhân khiến mình chết đi sống lại kia, lộ ra một mặt ngượng ngừng sẽ càng làm cho Trương Hằng lão đại thêm túng quẫn. Khiến người ta kỳ quái là Trương Hằng vẫn không đem quan hệ hai người nói ra, nếu nói tìm luật sư kiện cáo, khiến cho Hồng Lê Minh thân bại danh liệt vân vân, vĩnh viễn chỉ là lời nói đầu môi mà thôi, chưa từng có hành động. Hai người giống như khéo léo cực lực im lặng đối với quan hệ chuyện bí mật này kéo dài hơn một ngày, một giờ, một giây…. Hồng Lê Minh mặc tạp dề, vào phòng bếp. Rửa sạch thịt nò, cắt xong, thái thêm ít rau. Hành, tỏi, gừng băm nhỏ xắp xếp đẹp mắt. Tỉ mỉ xào nấu, mùi thơm bay ra khiến người nhỏ dãi, cùng với rau cải ánh lên màu xanh nhạt mê người cùng với nước sốt tưới trên đĩa. Chuẩn bị xong bữa ăn khuya, Hồng Lê Minh mới phát giác, Trương Hằng tắm đã lâu. Một cỗ dự cảm xấu hiện lên, Hồng Lê Minh chạy ra phòng bếp, vọt tới phòng tắm. Không có bất kỳ tiếng động nào, một cước đá văng cửa phòng tắm. Trương Hằng mặc áo choàng tắm té ở trên sàn, co cuộn thành một con tôm. “Tiểu Hằng!” Hồng Lê Minh ôm hắn, đầu ngón tay tiếp xúc mặt hắn, trên mặt toát ra một lớp mồ hôi lạnh rơi xuống đầu ngón tay Hồng Lê Minh. Bốn lon bia cùng với thức ăn kia, hơn nữa cộng thêm hắn không biết tiết chế tình ái, khiến cho dạ dày phát động. “Tôi đưa ngươi cậu bệnh viện.” Khuôn mặt Trương Hằng tái nhượt, năm ngón tay gắt gao kéo lấy hắn lắc đầu. Thái độ kiên quyết. “Lấy…thuốc cho tôi.” Trương Hằng cắn răng nói ra vài chữ. Hồng Lê Minh ôm Trương Hằng về giường, tìm thuốc đau dạ dày, uy Trương Hằng uống. Thân thể Trương Hằng cuộn tròn, đã đau đến không còn khí lực để ý đến miệng đối miệng uy dược, trong ngực hắn lại một trận phát run, trên trán đã lấm tấm hạt mồ hôi lạnh. Hồng Lê Minh tim như bị đao cắt. Qua một phút, vẫn chưa thấy đỡ, Hồng Lê Minh không thể kiềm được. “Không được, nhất định phải đi bệnh viện.” Mặc kệ Trương Hằng có đồng ý hay không, hắn liền ôm Trương Hằng đi nhanh ra ngoài. Trương Hằng cơ hồ dùng hết khí lực, liều mạng kéo áo hắn. Hồng Lê Minh cúi đầu. “Đừng đi… đừng đi đến chỗ em trai tôi.” Trương Hằng khàn khàn nói. “Biết.” Rời khỏi nhà trọ, đưa Trương Hằng vào trong xe để ở cuối đường cái đối diện con hẻm, Hồng Lê Minh một cước đạp ga. Bằng tốc độ cao nhất đi tới bệnh viện. (1) “Hải nội tồn tri kỷ, thiên nhai nhược tỉ lân”: Biết trên đất này có người tri kỷ, thì dẫu xa cách phương trời cũng thấy như ngay bên cạnh. Đây là 2 câu trong bài thơ Tiễn Đỗ thiếu phủ đi nhậm chức ở Thục châu của Vương Bột mọi người có thể xem tại đây http://www.thivien.net/V%C6%B0%C6%A1ng-B%E1%BB%99t/T%E1%BB%91ng-%C4%90%E1%BB%97-thi%E1%BA%BFu-ph%E1%BB%A7-chi-nh%E1%BA%ADm-Th%E1%BB%A5c-ch%C3%A2u/poem-PZ2p6z0krsJGykvHCicESA Hoặc đây http://www.bachkhoatrithuc.vn/encyclopedia/4699-908-633931815950351250/Ngu-ngon-luat-thi/Do-thieu-phu-chi-nham-Thuc-chau—Vuong-Bot.htm