[Bóng Tối & Ánh Sáng I] Tàn Sát
Chương 5
Chuyến xe bus ấy là chuyến cuối cùng của ngày. Hành khách chẳng còn mấy ai. Chỉ có tôi, bác tài luống tuổi và anh phụ xe trẻ măng. Khi đi đến một ngã tư, bác tài cho xe dừng đèn đỏ thì anh phụ xe gợi chuyện với tôi:
- Cô đi đâu mà đi muộn thế?
- Dạ em đi học về muộn.
- Eo. Thế mà không sợ ma nhỉ?
Tính tôi vốn hay đùa, lại thích nói chuyện nên không hề thấy khó chịu trước câu hỏi vô thưởng vô phạt của anh phụ xe:
- Ma thì em chưa thấy bao giờ. Người em mới sợ chứ em không sợ ma. Em nghĩ ma nó gặp em là nó bỏ chạy trước!
Mặt anh phụ xe có cái nét gì đó rất khác thường. Anh bước lại gần tôi rồi bảo:
- Khoảng năm phút nữa xe sẽ đỗ ở trước cái nhà số 136 đường Y. Cái nhà ấy trước đây giàu lắm em ạ. Em có thấy không? Nhà 136, rồi 136A, 136B với 136C thật ra là một. Về sau mới bán dần bán mòn cho người ta.
- Ô? Thật hả anh?
Anh phụ xe gật đầu:
- Thật mà em. Anh biết mà. Nhà ấy ngày xưa có người chủ giàu lắm, tiền rừng bạc bể có véo dần mà ăn cả đời cũng không hết. Nhưng mà giàu quá rồi lại sinh ra tật ham mê cờ bạc, thành ra nợ nần chồng chất. Chủ nhà bán sạch gia sản đi cũng không trả nổi nợ nên phải treo cổ tự tử. Người ta hay bảo là nhà 136 có ma. Để tí nữa qua đấy tôi cho chỉ cho cô xem.
Tính tò mò bị kích thích, tôi cũng muốn xem chuyện dị thường mà anh phụ xe bảo là chuyện gì cho dù trong lòng vẫn bán tín bán nghi. Khi xe bus dừng ở cách nhà số 136 khoảng 20m thì thình lình có tiếng va đập rất mạnh vào ô cửa kính ngay chỗ tôi ngồi.
Thứ vừa đập vào cửa là một cái thân người đàn ông mà tôi chỉ thấy từ cổ trở xuống. Và trên cái cổ ấy còn nguyên cái thòng lọng thít chặt. Tôi còn chưa kịp định thần thì sợi dây treo cổ từ từ hạ xuống mỗi lúc một thấp hơn cho tới khi hai con mắt trợn trừng của người chết nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
Tôi vãi linh hồn lao ra khỏi xe, guồng chân chạy như bay về hướng ngược lại. Tôi chẳng biết đi đâu nữa. Tôi không thể về nhà được. Cái nhà số 136 ấy chính là nhà tôi đang ở. Còn bộ mặt chết chóc của con ma trên xe bus lại giống hệt mặt của anh phụ xe khi nãy.
Khi không thể chạy nổi nữa tôi mới dừng lại. Tim tôi vẫn còn dộng thình thịch trong lồng ngực. Bỗng tôi thấy mất giọt nước rơi xuống đầu mình. Ươn ướt. Chắc là mưa. Tôi ngẩng đầu lên trời nhìn theo phản xạ.
Chỉ thấy ngay trên đầu tôi có một cái xác chết đàn ông treo lơ lửng trên cành cây. Mắt trợn ngược, lưỡi lè ra, nhỏ nước dãi lên đầu tôi.
Truyện khác cùng thể loại
94 chương
2 chương
26 chương
169 chương
61 chương