[12 Chòm Sao] Vương Triều Hoàng Đạo

Chương 83 : Chương Đặc Biệt 7,8

Series Lời chưa nói [7] Lời chưa nói - Bảo Bình ​ . Sinh ra và lớn lên trong một gia đình . . . ừm như thế nào nhỉ? Có lẽ là . . . một gia đình khác người. Cha ta là một tri huyện nhỏ của một tỉnh nhỏ gần kinh thành, nơi đây phải nói là quanh năm yên bình, người dân lương thiện, không có cướp giật, giết người gì xảy ra khiến cha ta thấy nhàm chán vô cùng, ông thường hẹn bạn bè đánh cờ, câu cá . . .v. . .v.. Nương ta thì tụm năm tụm ba bà tám với các vị phu nhân khác, tỷ tỷ ta, Song Ngư . . . dịu dàng, thướt tha như nước, lúc nào cũng chỉ thích tập đàn, ngâm thơ với Xử tỷ. Rốt cuộc chỉ còn mình ta bơ vơ . .. đám nhóc khác không thèm chơi với ta, bảo là ta không được bình thường, tránh xa ta càng tốt, nhiều khi ta cứ nghĩ . . . .liệu ta có phải là con lụm không???? Ta dò hỏi nhiều lần nhưng cha, nương, Ngư tỷ chỉ cốc đầu mắng ta ngốc tử. Ức chế quá ta liền dứt tã bỏ nhà ra đi, nước mắt ròng ròng, khi ấy ta chỉ mới năm tuổi. . . . Ta lang thang khắp nơi, gặp đủ loại người, với đôi chân ngắn ngủn của ta chẳng đi bao xa được. Ta tá túc ở một ngôi chùa hoang, ở đó có khá nhiều ăn mày. Trong một đem mưa gió bão bùng, sấm chớp giật kinh người. Một người ăn mày đã già đương lúc hấp hối, những tên ăn mày khác khóc ầm ĩ. Ta mới hỏi vì sao không mời đại phu? Ta để ý thấy người này bệnh đã mấy ngày trời. Họ đau khổ đáp lại. “Tiền không có làm sao mời đại phu được” Ta ngẩn ngơ nhìn người ăn mày già nhắm mắt trút hơi thở . . . khi đó ta đã quyết tâm, thật sự quyết tâm. Ta nhất định phải trở thành một thầy thuốc giỏi nhất thiên hạ, cứu chữa muôn người!!! . . . Ngày hôm sau ta đã bị phát hiện ra, và bị lôi về Vinh Xuân phủ, nghe cha và nương giáo huấn hồi lâu, lời tuy nặng nhưng mà ta để ý thấy cha và nương hai mắt đỏ hoe . . .ta đã bật khóc!! “Cha, nương, con sai rồi!” Về sau tuy cha nương cũng như trước, cứ thích rong chơi bên ngoài, Ngư tỷ thỉnh thoảng mới chơi cùng ta, ta vừa nghiên cứu sách y, vừa tự chế ra những trò chơi lạ, cuộc sống cứ thế trôi qua. . . . Khi ta mười lăm tuổi, Ngư tỷ tiến cung, Xử tỷ thì được làm quan trong triều, chỉ còn mình ta . .. sự xuất hiện của hắn đã đem lại niềm vui nho nhỏ cho ta. Mặc dù hắn phá phách không ngừng, làm hỏng không biết bao nhiêu thứ, dù bề ngoài ta trách mắng nhưng trong thâm tâm ta lại đang tươi cười. Hắn theo như lời đã hứa, cùng ta đi xa hái thảo dược. Trên đường núi gập ghềnh, nhờ có hắn mà ta cảm thấy an toàn hơn, nhờ hắn bên cạnh đồng hành cùng trò chuyện, làm ta vui vẻ không ít. Thật xui xẻo biết mấy . . .ta lại bị trượt chân ngã xuống vực, may mắn là có một người tự xưng Thư Quân cứu sống ta, nàng ta tuy bí ẩn nhưng không phải người xấu. Trong một lần cùng Thư Quân hái thuốc, ta bắt gặp hắn đang nằm bất tỉnh, vừa mừng rỡ, vừa lo sợ, ta vội đưa hắn về căn nhà tranh. Năn nỉ ỉ ôi Thư Quân giúp ta cứu hắn, Thư Quân muốn ta dùng mạng của mình đổi lấy mạng hắn. Ta nhìn hắn mê man nằm trên giường, lòng vô cùng hối hận vì đã bắt hắn phải tới đây cùng ta, lúc ta nhìn thấy hắn nằm bất tỉnh, tim ta như ngừng đập, ta sợ mất hắn. Cố kiềm không cho nước mắt rơi . . . ta không ngần ngại đồng ý điều kiện của Thư Quân. Vì hắn . . . ta một chút cũng không tiếc mạng sống của mình! Series Lời chưa nói [8] Lời chưa nói - Nhân Mã ​ . Là hoàng tử út trong gia đình Hoàng tộc, Phụ Hoàng và Mẫu Hậu rất cưng chiều ta. Các Hoàng huynh cũng nhường nhịn ta không ít. Ta thích lẽo đẽo theo sau Sư huynh, bám dai vô cùng. Ta lớn lên no đủ, hạnh phúc, muốn gì có đó, kẻ khác nhìn vào . . . thập phần ghen tị. Ta ham mê võ nghệ, thường xuyên luyện tập, tới năm mười sáu kĩ năng dùng kiếm, khinh công cùng các thế võ của ta đã đạt mức thượng thừa. Ta vẫn khát khao được xông pha chiến trận nhưng các hoàng huynh không cho . . . ta biết vì ta là nhỏ nhất nên họ không muốn ta bị thương tổn gì. . . . Lúc gặp nàng . . . ta đã ngẩn ngơ, miệng bật ra câu “Nàng thật đáng yêu” mà không suy nghĩ, hình ảnh nhí nhố, tiếng cười như chuông bạc, nàng giống một tiểu hài tử vô lo, ta nhất thời cảm nắng nàng. Mãi sau ta mới trở lại trạng thái ban đầu, nhưng khi gặp lại nàng. Nhịn không được mà tim đập thình thịch, tuy bề ngoài ta làm bộ không để ý nhưng thỉnh thoảng vẫn hay lén lút nhìn nàng. Ta thích trêu chọc nàng, nhìn nàng tức giận thật rất đáng yêu, sau lễ mừng thọ của Hoàng thượng ca ca, ta y lời cùng nàng đi xa hái thảo dược. Trên đường ta cố trêu chọc nàng, đem tiếng cười đến cho nàng, để nàng quên đi sự mệt mỏi. Ta đã quyết bảo vệ nàng an toàn thế nhưng chính mình lại sơ sẩy để nàng trượt chân ngã xuống vực . . . Vực sâu thăm thẳm . . .rõ ràng cơ hội sống sót e là quá thấp . . . thế nhưng ta không từ bỏ ý định, ta nhất định phải tìm được nàng . . . đem nàng về nhà . . .. Phải! Cùng nhau về nhà . . . Ông trời quả không phụ tấm lòng ta . . .rốt cuộc ta cũng tìm được nàng. Thế mà Quân Quân đáng ghét lại nỡ ra điều kiện đổi mạng sống . . . .ta thật tức chết . . . Ta sẵn sàng đứng chỉ chỉ vào mặt Quân Quân, rống lên rằng. “Mạng Bảo Bảo vô cùng quan trọng, so với mạng của ta vốn là gì đâu!!!!!!” Mạng ta, ta không cần. Chỉ cần nàng sống tốt!