Chương 71 Bạch Dương đã thuận lợi đưa đoàn người Nhân Mã, Bảo Bình, Cự Giải, Sư Tử về kinh thành, dường như trút bỏ được nổi lo lắng mấy ngày qua, Bạch Dương vội trở về phủ ngay lập tức, nhất định Kim Ngưu rất mong hắn trở về. “Mừng Vương gia hồi phủ” Hạ nhân trong phủ ai nấy đều ra đón chào hắn, nhưng nét mặt bọn họ không hề mang tí cảm xúc vui vẻ nào. “Viên Viên, Vương phi đã dậy chưa?” Bạch Dương mỉm cười với bọn hạ nhân rồi chuyển hướng sang Viên Viên, hắn không để ý tới sắc mặt sa sầm của mọi người. “Dạ . . . xin Vương gia tha tội” Viên Viên và đám hạ nhân cùng nhau quỳ xuống, không ai dám ngẩng mặt lên. Bạch Dương khó hiểu nhìn hành động kỳ lạ của họ, hắn nhíu mày suy nghĩ, chợt hắn hốt hoảng vội chạy về chính phòng, phòng dành riêng cho hắn và Kim Ngưu. Hắn mạnh tay đẩy cánh cửa ra, tiến vào phía sâu bên trong, hắn liền thấy một nữ nhân đang nằm yên bất động trên giường, vẻ mặt vô cùng yên bình, dường như nàng đang ngủ. Hắn từng bước, từng bước lại gần, nét mặt đau khổ, hắn run run ngồi xuống bên mép giường, đôi tay thô ráp của hắn chạm vào khuôn mặt tái nhợt của nữ nhân ấy. “Ngưu nhi . . .” Hắn lớn tiếng gọi nàng nhưng không dám lay mạnh, hắn sợ làm đau nàng, hắn hi vọng nàng có thể mở mắt mà đáp lại hắn. Viên Viên rụt rè bước vào, Bạch Dương đã thôi không gọi tên Kim Ngưu nữa, hắn chỉ im lặng nắm lấy tay nàng, trong mắt là sự bi thương xót xa. “Mọi chuyện rốt cuộc là sao???” Hắn hỏi, giọng khản đặc. Viên Viên nhìn sắc mặt ảm đạm của hắn, không dám mở miệng. Bạch Dương không kiên nhẫn hét lớn. “Còn không mau nói???” Viên Viên giật mình hoảng sợ, vội vã quỳ xuống dập đầu. “Vương gia xin tha tội, là nô tỳ không cẩn thận” Hắn bình tĩnh nghe Viên Viên kể lại toàn bộ sự việc, nét mặt hắn lại sa sầm thêm, hắn phất phất tay cho Viên Viên lui ra. Đoạn hắn đỡ nữ nhân đang nằm trên giường, để nàng tựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn. Hắn ôm lấy nàng thật chặt từ phía sau, mắt hắn ngấn nước, đau lòng thều thào. “Nha đầu ngốc, là do ta hại nàng trở nên như vậy. Nàng mau tỉnh lại, có được hay không?” Bạch Dương cứ thế, ôm lấy nàng, không nói gì thêm nữa. Kim Ngưu nằm trong lòng hắn, mi mắt khẽ động, đôi mắt mơ hồ từ từ mở ra, cảnh vật xung quanh có phần mờ nhạt, mãi một lúc sau mới nhìn thấy rõ ràng. Môi nhỏ khẽ mấp máy. “Nước . . .” Một thanh âm quen thuộc truyền tới tai hắn, hắn lắp bắp hỏi. “Ngưu nhi, nàng tỉnh rồi sao??? Nàng khát sao?? Ta lấy cho nàng” Bạch Dương nhẹ nhàng đặt Kim Ngưu nằm trở lại, bản thân đi đến bàn rót một tách trà ấm, hắn lại một lần nữa đỡ nàng ngồi dậy, cẩn thận giúp nàng uống. Đặt tách trà xuống, hắn liền hỏi han nàng, thấy nàng tỉnh lại hắn không kiềm nổi niềm vui sướng trong lòng. “Nàng có đau ở đâu không?? Cơ thể cảm thấy như thế nào??” Kim Ngưu thoạt đầu còn nhìn khắp gian phòng rộng, rồi sau đó mới chuyển tầm mắt dừng lại ở khuôn mặt anh tuấn của Bạch Dương, trên mặt nàng không hề có chút cảm xúc nào, đôi mắt lờ đờ. Thật lâu sau nàng mới chịu cất tiếng. “Ngươi là ai???” Bạch Dương thật sự vô cùng kinh ngạc khi nghe nàng hỏi vậy. “Nàng không nhận ra sao?? Là ta, Bạch Dương, phu quân của nàng!!!” “Phu quân? Ta có phu quân sao??” Kim Ngưu nhăn mi, đưa tay xoa xoa đầu, vết thương vẫn còn đau. “Nàng làm sao vậy??” “Ta đau đầu quá” Bạch Dương để nàng nằm xuống, hắn hiện tại phải thật bình tĩnh suy nghĩ, nhìn nữ nhân đang nằm đó, rõ ràng khuôn mặt là của Kim Ngưu, vì sao nàng lại không nhận ra hắn?? Hay là do hắn đi quá lâu nên sinh giận, muốn mượn cơ hội trả thù hắn?? Không, không đâu, Kim Ngưu vốn không phải người hẹp hòi như vậy. “Nàng nằm nghỉ, ta đi một lúc rồi rất nhanh sẽ quay trở lại” Bạch Dương bước nhanh ra phòng, liếc nhìn sang Viên Viên đứng ngoài phòng từ nãy giờ phân phó. “Ngươi ở đây trông Vương phi, bổn Vương phải vào cung.” ---s2Holys2--- Ngự thư phòng. Ánh mặt trờ nhàn nhạt chiếu vào trong phòng, từ bên trong nhìn ra ngoài liền thấy một màn trắng xóa, tuyết tuy đã tạm ngừng rơi nhưng trời vẫn rất lạnh, bây giờ đã bước vào tháng mười hai, chỉ một tháng nữa là năm mới. “Cự Giải, nàng không sao chứ?? Bọn họ có phi lễ với nàng không??” Thiên Yết ngồi ở ngự án, nhìn bảy người đang ngồi bên dưới, Cự Giải, Sư Tử, Ma Kết, Xử Nữ ngồi bên hữu, Nhân Mã, Bảo Bình, Song Tử ngồi bên tả. “Thiếp không sao, thật may mắn là Bạch huynh đến kịp” Thiên Yết gật đầu, lại di chuyển tầm mắt sang Sư Tử sắc mặt nhợt nhạt đang ngồi bên cạnh Cự Giải. “Thương thế của Sư huynh như thế nào rồi??” Lúc này, Bảo Bình vội đứng dậy trả lời thay Sư Tử, Sư Tử hiện tại không thể nói nhiều, thể lực còn quá yếu nhưng vẫn ráng vào cung. “Thần đã kịp bức độc ra ngoài, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là sẽ hồi phục hoàn toàn” Sư Tử cười yếu ớt nhìn Thiên Yết, hắn tuy suy yếu nhưng vẫn toát ra vẻ uy phong lẫm liệt. “Lần này Xà Quốc đúng là ăn gan trời.” Nhân Mã không giấu được sự bực tức trong lòng, hại Nhị huynh của hắn ra tới mức này, thật không thể tha thứ. “Rõ ràng là khơi mào gây chiến với Hoàng Đạo” Xử Nữ cũng bất bình, đang yên đang lành, sao lại có mưu đồ xâm lược. “Song đệ, việc huynh giao thế nào rồi??” Thiên Yết không đề cập tới việc xâm lược, hắn lại chuyển sang hỏi Song Tử. “Thứ cho đệ vô dụng, dù cố hết mọi cách nhưng đệ vẫn không thể đem về thứ đó” Thiên Yết lộ rõ vẻ thất vọng nhưng rất nhanh che dấu, hắn trầm ngâm suy nghĩ. “Thứ đó là gì??” Nhân Mã tò mò hỏi. “Thật ra huynh vừa mới cấp tốc tới phương tây một chuyến, nhưng chỉ mang về được thứ này” Song Tử rút trong người ra một tập giấy, đưa cho mọi người cùng xem. Ai nấy đều lộ rõ vẻ lạ lùng trong mắt, đây là thứ gì??? “Di? Đây chẳng phải là súng sao??” Bảo Bình chỉ mới nhìn qua đã nhận ra ngay. “Đúng là như vậy! Nhưng chỉ tiếc huynh chỉ có thể mang về bản vẽ súng, nhưng lại không mang về được thuốc súng” Song Tử thở dài, hắn luôn luôn tự tin vào tài thuyết phục của mình, dù ra đề nghị sẽ trả họ hàng vạn lượng hoàng kim họ cũng nhất quyết không chịu giao ra. “Thứ này có tác dụng gì??” Cự Giải ngắm ngía bản vẽ hồi lâu, thắc mắc hỏi. “Có thể dùng để tấn công xa, gần đều được” Song Tử nhiệt tình giải đáp bọn họ. “Uy lực mạnh tới đâu??” Ma Kết lên tiếng. “Chỉ cần trúng phải, mất mạng lập tức” Song Tử nhún vai, thản nhiên đáp. “Thật hữu dụng, chúng ta có thể dùng nó để đối đầu với Xà Quốc” Nhân Mã xoa xoa cằm nghĩ. “Không thể, súng mà không có thuốc súng thì cũng chẳng khác nào một đống sắt vụn” Song Tử gạt bỏ ngay suy nghĩ ấy của Nhân Mã. “Muội hiện tại đang điều chế nó, trong giỏ của muội có ghi công thức a” Bảo Bình đập tay, lời nàng nói ra như dấy lên niềm hi vọng cho mọi người. Thiên Yết ngẩng mặt, trong lời nói là sự chờ mong. “Thật có thể làm ra???” Bảo Bình gật đầu, lại nhìn sang Nhân Mã ngồi cạnh “Tiểu Mã, giỏ đồ của ta đâu???” Nhân Mã cười méo xẹo, đảo mặt nhìn một loạt ánh mắt háo hức mong mỏi của mọi người đang chĩa vào mình, cúi đầu lí nhí. “Thật xin lỗi . . . đệ làm mất rồi” Nhân Mã cúi gằm mặt như đứa trẻ phạm lỗi. Cả căn phòng buông tiếng thở dài ngao ngán. Bảo Bình cũng thấy tiêng tiếc lắm nhưng đâu thể trách Nhân Mã được, suy đi nghĩ lại một hồi Bảo Bình đành đứng dậy tuyên bố rằng sẽ thử điều chế thứ đó thêm lần nữa. Thiên Yết lập tức cho người cung cấp những nguyên liệu cần thiết đưa tới phủ, về phần Song Tử sẽ nhận toàn bộ công đoạn tạo ra thêm nhiều súng khác. Bọn họ lại tiếp tục bàn tán tới những vấn đề khác, bên cạnh đó thỉnh thoảng Cự Giải vẫn thường để ý tới Sư Tử, luôn miệng hỏi “Huynh thế nào rồi? Có khỏe không?” Điều này hết thảy đều lọt vào mắt Thiên Yết, hắn kín đáo cười thầm, như muốn tạo thêm cơ hội cho họ, lấy lý do Sư Tử hiện tại chưa bình phục nên giữ lại trong cung để các thái y săn sóc. Trong thư phòng lầm rầm tiếng bàn luận bỗng chốc bị phá vỡ bơi cái đạp cửa của Bạch Dương. “Vương gia, đừng manh động a” Hỉ công công đau khổ nhìn cánh cửa bị đạp gãy. Bạch Dương thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại, nhiêu đó cũng đủ biết hắn đã tới đây bằng tốc độ nhanh nhất có thể. Bạch Dương đứng nhìn mọi người trong phòng, tầm mắt dừng lại trên người Bảo Bình, nàng ta cứu được Sư Tử vậy cũng sẽ cứu được Kim Ngưu, hắn không nói lời nào vội nhào tới lôi kéo Bảo Bình đi với hắn. “Di??? Huynh làm sao vậy???” Nhân Mã vội nắm một tay khác của Bảo Bình giằng lại. Bạch Dương vẫn kiên quyết lôi Bảo Bình đi mặc kệ ánh mắt khó hiểu của mọi người. Ma Kết đành đứng lên gỡ tay Bạch Dương ra khỏi tay Bảo Bình. “Huynh có chuyện gì mà gấp như vậy??” Bạch Dương vô cùng hoảng loạn, con ngươi đảo liên tục, hơi thỏe càng lúc càng gấp gáp. “Ngưu nhi . . . Ngưu nhi . . “ “Ngưu muội xảy ra chuyện gì??” Cự Giải vội đứng dậy, nắm lấy tay áo Bạch Dương hỏi dồn. “Nàng . . . nàng bị thương . . . hiện tại không nhớ ra ta là ai . . “ Bạch Dương đau khổ gào lên, hắn nhìn Bảo Bình cầu xin. “Bảo Bảo, làm ơn, giúp ta” Bảo Bình không phân vân lập tức cùng Nhân Mã theo Bạch Dương về phủ, cứu người vẫn là quan trọng nhất. Ma Kết chợt vỗ đầu, nhìn sang Song Tử. “Thiên Bình hiện tại cũng lâm bệnh” Song Tử tròn mắt, oán trách tại sao Ma Kết không nói sớm, hắn vội hành lễ cáo từ, chạy vọt về phủ. Ma Kết định nói tình hình của Thiên Bình nhưng chỉ là Song Tử đi nhanh quá, hắn vừa hé miệng đã không thấy Song Tử đâu, đành vậy, đều là ý trời a. Ma Kết cùng Xử Nữ đứng dậy cáo lui, ban đầu hai người còn đi song song, vừa bước ra khỏi Long Ngâm điện thì Xử Nữ vội tách hắn ra, một mình bỏ đi trước, tâm trạng nàng hiện tại vô cùng buồn bực, nàng đã biết chuyện Song Ngư bị đày vào lãnh cung, dù rất muốn đi thăm nhưng lệnh vua lại không cho phép, chuyện này nàng cũng không dám nói cho Ngư mẫu, Ngư phụ biết, chỉ sợ làm họ lo lắng thêm. Ma Kết thở dài nhìn bóng lưng Xử Nữ càng lúc càng xa, hắn chính là không biết đã làm sai điều gì khiến nàng giận dỗi hắn lâu như vậy. Tâm tình nữ nhi thật khó đoán mà. Lúc này mọi người đều đã đi hết, Thiên Yết thấy Sư Tử ngồi lâu đã mệt, liền cho người tới đưa hắn đến Thái Hòa cung nghỉ ngơi, trùng hợp thay . . . Giải Thu cung cũng ở ngay sát bên cạnh đó. Trước khi Cự Giải bước ra khỏi ngự thư phòng, tiếng Thiên Yết liền truyền tới tai nàng. “Muội đã tìm thấy?” Cự Giải hơi ngẩn ra, xoay người lại thì thấy Thiên Yết đang dán mắt vào tấu chương trên ngự án, nàng hoài nghi có phải chính hắn vừa nãy hỏi nàng câu đó không a. Nhưng rồi nàng mỉm cười, sắc mặt ngập tràn hạnh phúc. “Thấy rồi, có được rồi, không buông đâu” Rồi nàng nhấc váy, rời khỏi ngự thư phòng. Thiên Yết ngẩng mặt lên nhìn cánh cửa dần dần khép lại, nhếch miệng cười, hắn khẽ nói. “Hãy giữ chặt” Hai người hãy chờ một thời gian, một thời gian nữa thôi . . nhất định trẫm sẽ thành toàn cho hai người. ---s2Holys2--- Song Tử đã về tới phủ, mặc kệ sự nghênh đón của hạ nhân, hắn vội lao nhanh tới phòng của hắn và Thiên Bình, hắn đẩy cánh cửa gỗ bước vào, trong phòng cửa sổ đều đóng kín mít, không hề có một tia nắng nào lọt vào, một mùi hương quen thuộc xông vào mũi hắn, đây là loại huân hương mà Thiên Bình rất thích, nàng vẫn thường cho người đốt nó trong phòng, hắn nhìn quanh, thấy Thiên Bình đang ngồi thêu khăn, trên mặt mang một tấm lụa mỏng. Hắn mừng rỡ chạy tới ôm nàng. Thiên Bình bất ngờ đánh rơi giá thêu và kim, nàng sững sờ trong chốc lát nhưng cũng rất nhanh ôm lấy hắn. “Bình nhi, ta rất nhớ nàng” Song Tử thì thào nói, hắn buông nàng ra, nhìn tấm lụa trước mặt nàng, hắn đưa tay giật lấy tấm lụa. “Nàng vốn xinh đẹp, cần gì phải đeo . . . “ Thiên Bình định ngăn cản hắn nhưng không kịp, dung nhan xấu xí đạp vào mắt hắn, Song Tử đờ người, tấm lụa trong tay nhẹ nhàng rớt xuống, đáp trên mặt đất. “Ngươi là ai?” Trong lời nói tràn đầy nghi hoặc. “Là thiếp, Thiên Bình đây” Vẫn chất giọng nhẹ nhàng ấy, Thiên Bình vội đáp. “Nói dối, ngươi không phải Bình nhi, nói mau, Bình nhi đang ở đâu???” Song Tử rống giận hét lớn, Thiên Bình ngỡ ngàng, Song Tử chưa bao giờ hướng nàng lớn tiếng như vậy. Một giọt lệ trong suốt rơi từ khóe mắt. “Ngươi còn làm bộ???” Song Tử túm lấy vạt áo Thiên Bình, hét to. Lục Nhi chạy vào, cố gỡ tay hắn ra, cố gắng giải thích nhưng hắn nhất quyết không chịu nghe, hắn luôn mồm lầm bầm như người điên, vẻ lúng túng, rối loạn không giấu được. “Không phải, không phải . . . ngươi không phải Bình nhi . . . Bình nhi rất đẹp, tựa như tiên nữa .. . Ngươi!! Ngươi là kẻ giả mạo . . !!!!” Song Tử quay đầu chạy ra khỏi phòng, hắn không thể chấp nhận được sự thật như vậy được, nhất định đó không phải là Thiên Bình. Thiên Bình được Lục Nhi đỡ ngồi xuống, khuôn mặt không cảm xúc, nơi đáy mắt là nỗi thất vọng, bi thương, đau đớn. Chợt nàng cười lớn, cười thật lâu . . . . thế mà . .. nước mắt vẫn lăn dài trên má. ---s2Holys2--- Kim Ngưu như cái xác không hồn nằm trên giường, tay phải đang được Bảo Bình cẩn thận bắt mạch. Sau đó Bảo Bình kiểm tra vết thương ở đầu Kim Ngưu thật tỉ mỉ, xong việc Bảo Bình thở hắt ra. “Bảo Bảo, như thế nào??” Bạch Dương vội hỏi. “Vết thương quá nặng, dù đã cứu kịp nhưng do máu bầm trong đầu vẫn chưa tay, có lẽ đó là nguyên nhân vì sao Vương phi bị mất trí nhớ” “Vậy có chữa được không??” Bảo Bình im lặng, để lộ sự khó xử, nàng e dè nói. “Chỉ sợ .. không có cách” Câu trả lời của Bảo Bình khiến Bạch Dương như rơi vào hố sâu tuyệt vọng, hắn không tức giận gì, chỉ sai người tiễn Nhân Mã và Bảo Bình rời phủ. Hắn bất lực ngồi cạnh Kim Ngưu. Kim Ngưu vẫn thê,s trong đôi mắt nàng không bộc lộ tí hỉ, nộ, ai, lạc nào, vô hồn nhìn Bạch Dương. Nước mắt hắn chậm rãi rơi, từng giọt cứ thế rơi xuống mu bàn tay của Kim Ngưu, bất giác Bạch Dương cảm nhận được đôi tay nhỏ bé của Kim Ngưu đang chạm vào mặt hắn, vụng về lau những giọt nước mắt. Hắn cười buồn nhìn nàng, thầm hứa mặc kệ nàng có trở nên thế nào, hắn vẫn một mực yêu thương nàng, chăm sóc cho nàng tới suốt quãng đời này. Lời thề hứa giữa nàng và hắn, hắn vĩnh viễn không bao giờ quên. “Ngưu nhi, ta yêu nàng, yêu tới khi răng long đầu bạc . . .” ---s2Holys2--- Lãnh cung. “Tiểu thư người có sao không?” Tử Liên thấm khăn vào chậu nước ấm, vắt khô rồi đắp lên trán Song Ngư. Tiểu thư nàng mấy ngày trước không biết vì lý do gì mà lại đứng dưới tuyết rất lâu, hậu quả là bây giờ người tiểu thư nóng ran, nàng có đi mời thái y thế nhưng bọn họ đều kiếm cớ thoái thác, vốn dĩ họ không hề muốn đến đây, tiểu thư nàng bây giờ đâu còn là người được sủng ái nhất hậu cung này nữa đâu a. Nghĩ đi nghĩ lại tiểu thư nàng vẫn là thật đáng thương. Tử Liên thở dài nhìn Song Ngư ốm yếu, gầy gò nằm mê man trên giường, ở đây mọi thứ đều hư hại, ngày cả chăn mền cũng không được nguyên vẹn, sợ là tiểu thư nhà nàng không qua được mất thôi. ---s2Holys2--- Song Tử giục ngựa chạy nhanh tới Tam Vương phủ, người dân trong thành bị tiếng vó ngựa dồn dập của hắn làm cho kinh sợ, mau chóng tránh sang hai bên đường nhường đi cho hắn. “Hííííííí!!!!” Song Tử ghìm dây cương lại, ngựa hí một tràng dài, hắn vội vội vàng vàng leo xuống ngựa. A Mạc vội chạy ra đón tiếp. “Kết huynh có ở phủ không??” “Dạ, Vương gia đã tới Thùy phủ, chỉ sợ sẽ về trễ” A Mạc trả lời. Song Tử chửi đổng một tiếng, lại leo lên ngựa, quất roi vào mông ngựa, theo lối cũ mà đi. Aizzz, bây giờ về phủ lại phải đối mặt với . . . Hắn cau mày, bất ngờ thắng ngựa lại, rẽ sang hướng khác mà đi. Suốt cả đêm hôm đó, hắn say mèm ở tửu lâu, miệng thủy chung lẩm bẩm tên một người nào đó. “Bình nhi . . . .” ---s2Holys2--- Thanh Loan cung. Tiếng nhạc, tiếng ca hát không ngừng vang lên, tiếng nói cười lẳng lơ của nữ nhân nghe thật chói tai. Nhạc Vân vận y phục hở hang, không ngừng uốn éo cơ thể, phô bày những đường cong tuyệt mĩ, khiến nam nhân nhìn vào liền say đắm. Nhưng xem ra, kẻ đang thưởng thức màn múa này không hề bị ả ta mê hoặc, ánh mắt hắn vẫn sắc lẻm, lạnh lùng như trước, con ngươi sâu thẳm nhìn xoáy vào ả tiện nhân đang múa may quay cuồng. Tiếng nhạc vừa dứt, Nhạc Vân liền nhào vào lòng Thiên Yết. “Hoàng thượng, Nhạc Vân múa người có thích không a?” Nhạc Vân kín đáo dùng ánh mắt ra hiệu đám nhạc công cùng cung nữ trong phòng lui ra ngoài. Bọn họ rất nhanh hiểu được, từng người từng người nối đuôi nhau lui ra, thoáng chốc cả không gian rộng lớn chỉ còn hai người họ. “Hoàng thượng, người không nói gì nha, Nhạc Vân múa không đẹp sao??” Xuân Vũ nũng nịu nói, cả người như con mãng xà quấn lấy hắn. “Nhạc Vân múa rất đẹp” Thiên Yết nhàn nhạt nói, mắt thâm sâu nhìn ả. Nhạc Vân tươi cười, rót cho hắn một ly rượu, tự tay giúp hắn uống. Thiên Yết cũng không phản đối, mặc kệ nàng ta thích làm gì thì làm. Ả cứ thế chuốc rượu Thiên Yết, khoảng một lúc sau, thấy Thiên Yết đã dần mất tự chủ, không còn tỉnh táo như trước. Ả liền rút ra một thanh chủy thủ, sát khí lóe ra, ả nhắm ngay ngực Thiên Yết mà hạ lưỡi chủy thủ xuống. *chủy thủ: dao nhỏ.