Chương 2
Vào ngày đầu thu tháng chín. Hoàng Thượng ra chiếu tuyển tú. Bất kì tiểu thư khuê các nhà nào có tên trong danh sách đều phải nhập cung.
Các tiểu thư có tên đều vui mừng phấn khởi, gấp rút chuẩn bị hành trang nhập cung. Trong đầu tưởng tượng đến ngày “chim sẻ hóa thành phượng hoàng” nhưng các nàng đâu biết rằng, vào cung chính là tự đem mình nhốt vào một cái lồng nguy nga, tráng lệ, mà xung quanh là những nguy hiểm khó lường.
Phủ Vinh Xuân.
“Ô ô ô, lão gia, Tiểu Ngư của chúng ta phải nhập cung sao, nữ hài tử hãy còn quá nhỏ a~~!” Một người phụ nữ khuôn mặt phúc hậu than khóc.
“Aizz, phu nhân, lệnh vua khó cãi, huống hồ nha đầu Tiểu Ngư cũng tới tuổi cập kê a~!”
“Lão gia, người không biết sao, cái này là nhập cung a~, là nhập cung, sao có thể so sánh với ở ngoài được, Tiểu Ngư bản tính hiền lương, sao có thể chống đỡ nổi.”
“Nương!” Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.
“Tiểu Ngư!” Mẫu thân của Song Ngư khóe mắt đỏ hoe vì khóc ngẩng mặt lên nhìn nàng.
“Nương, mọi việc đã an bài, chúng ta không thể cãi được lệnh vua ban, huống hồ con không muốn vì hạnh phúc của riêng mình mà liên lụy tới cha và nương!” Song Ngư hấp hấp cái mũi nói, cố nén không rơi nước mắt.
Nói rồi, Song Ngư chạy lại ôm lấy cha và nương, thương tâm mà dặn dò hai người trước khi đi.
“Hú oaaaaaaaaaaaaa” Bảo Bình từ đâu xông ra, phá tan bầu không khí gia đình chia ly.
Cả ba người khuôn mặt bất mãn, ánh mắt sát khí liếc nhìn Bảo Bình.
“Tỷ tỷ, tỷ đi rồi ai sẽ làm thử nghiệm thuốc cho muội đây, ai sẽ làm thử nghiệm những trò chơi do muội sáng tạo…. Ô ô ô !!!!” Bảo Bình nhào tới ôm Song Ngư, dúi mặt vào người nàng, nước mắt nước mũi tèm lem, khuôn mặt cọ qua cọ lại, làm những thứ nước dính dính trên mặt Bảo Bảo dính sang áo Song Ngư.
Khuôn mặt Song Ngư đen lại, khóe môi khẽ co giật “Mai ta đi rồi, phãi nhịn” Song Ngư nghĩ thầm trong đầu, khuôn mặt thoáng chốc lấy lại bình tĩnh, khóe môi câu dẫn cười tươi. “Hảo muội muội, ta đi rồi muội phải chăm sóc tốt nương và cha có biết hay không?” Song Ngư xoa đầu Bảo Bảo. Nàng là em gái duy nhất của nàng, tính tình hoạt bát, đáng yêu, thích khám phá những thứ mới lạ, lại rất thông minh. Hai tỷ muội cùng lớn lên, cái gì cũng có nhau, nay phải tách ra, nói thẳng ra là không nỡ.
---------
Về phủ Xương Huân – Nơi ở của Cự Giải.
“Kết ca, không ngờ huynh lại có thời gian ghé phủ thăm muội!” Cự Giải trong bộ lam y mềm mại nói.
“Ha ha, ta tới là để chúc mừng muội thôi, chắc muội đã sớm nhận được thánh chỉ rồi?” Ma Kết tay phe phẩy chiết phiến, cười tươi nói.
*chiết phiến : là cái quạt ấy ạ.
Cự Giải không đáp, hai má thoáng ửng hồng, nom rất đáng yêu. Ma Kết biết nàng hay mắc cỡ, thôi không trêu nàng.
“Muội đã chuẩn bị tốt mọi thứ chưa?” Lảng sang chuyện khác, Ma Kết hỏi.
“Ân! Đã sớm chuẩn bị xong” Cự Giải mỉm cười nói. Thật lòng cô rất chờ mong tới ngày mai.
“Ừ. . . thôi không còn sớm, ta về phủ đây” Ma Kết đứng dậy, chào tạm biệt rồi xoay người rời khỏi.
--------
Trên đường về, Ma Kết ngồi bên trong xe nhắm mắt dưỡng thần. Bỗng. . .
“Buông đệ ra, đệ còn muốn uống nữa!”
“Aizzz, cái tên tiểu tử này, khi không lại uống say như vậy!”
“Tại đệ chứ còn ai!”
Ma Kết mở mắt ra . . . ba thanh âm này. . . có điểm quen thuộc.
Vén màn, liếc mắt nhìn ra phía ngoài, quả không sai. Ba cái tên trời đánh.
“Dừng xe”
Chiếc kiệu chợt khựng lại. Ma Kết nhanh chóng bước xuống. Mắt sắc nhìn ba tên ham chơi, không màng triều chính trước mặt.
“Hơ . . . Hoàng huynh, huynh làm đệ hết hồn!” Song Tử mặt cắt không còn giọt máu nói.
“Thôi xong rồi!” Sư Tử bình thản nói. Trong sáu anh em, Bạch Dương tuy là Đại Hoàng Tử nhưng hắn từ nhỏ đam mê võ nghệ, một lòng muốn xông pha giết giặc nên không màng ngôi vị Hoàng đế, còn hắn là Nhị Hoàng tử nhưng vốn chán ghét cuộc sống trong cung, quanh năm suốt tháng nữ nhân chỉ biết đấu đá lẫn nhau, hại không ít người. Phải, hắn bá đạo, nhưng hắn không thích đọc sách, lại cùng có sở thích đam mê luyện võ như Đại hoàng tử, bảo hắn làm Hoàng đế, tức là hằng ngày phải bầu bạn cùng với tấu chương sao? Dẹp, dẹp ngay!!
“Hừm. . . Song Tử Vương gia, đệ có ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt cũng đừng nên đem theo Mã đệ a~. Hắn chỉ là một hài tử mười sáu tuổi. Đệ không nên làm hư đệ ấy!” Ma Kết đanh mắt lại nói.
“Về phần Sư Tử. . .” Ma Kết quay sang định nói thì không thấy bóng dáng Sư Tử đâu.
“Lại nhanh chân rồi, Sư huynh, huynh nỡ bỏ mặc đệ saooooo?” Song Tử hướng mặt lên trời gào thét.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
152 chương
20 chương
33 chương