Ở ngoài ban công tầng 3, Bảo và Xử đang đứng cạnh nhau tựa vào lan can mắt hướng ra phía xa xa ngoài kia. - Cậu có chuyện gì muốn nói với tớ vậy Xử? - Bảo thu ánh mắt lại quay qua nhìn Xử - Tớ có thể hỏi cậu 1 câu k? - Xử vẫn nhìn xa xa hỏi - Ừ..ừm..cậu hỏi đi - Bảo hơi lưỡng lự nói - Cậu..và Sư..đã xảy ra chuyện gì? - Hả? - Bảo bất ngờ trước câu hỏi của Xử - Cậu trả lời thật lòng cho tớ biết đi - Xử nghiêm túc nói - Tớ..tớ.. - Bảo bảo, chúng ta chơi thân cũng đã lâu, chẳng lẽ k thể xem tớ như 1 người bạn để tâm sự sao? - Không..không phải như vậy. Chỉ là..tớ..tớ.. - Bảo ấp úng nói - ..... Xử im lặng quay đầu nhìn Bảo, cô biết bây giờ Bảo đang rất bối rối. - Thật ra tớ và cậu ấy k hề có chuyện gì cả - Nếu k thì sao cậu lại né tránh Sư? - Bởi vì Sư đã...có người khác rồi..nên tớ k muốn thân thiết với cậu ấy..tớ sợ người đó sẽ hiểu lầm - Bảo khó khăn nói - Người khác? - Xử đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Bảo - Ừ..chính là cô bé đưa hộp cơm cho Sư hôm trước ấy - Chỉ vì thế mà cậu nghĩ họ có gì sao? - Tớ..tớ..đã thấy họ ôm nhau trên sân thượng..cô bé đó còn..tỏ tình với cậu ấy nữa - Bảo có chút đau lòng khi nhớ lại chuyện đó - Thật..sao? - Ừ..ừm..cho nên tớ.. - Bảo bảo..có phải cậu thích Sư k? - Hả? Tớ..tớ..k có - Cậu đừng nói dối tớ..tớ hiểu cảm xúc của cậu - Cậu hiểu ư? - Phải..vì trước đây tớ đã từng như cậu lúc này - Cậu..cũng vậy sao? - Ừ..lúc trước khi chưa biết chuyện Mã và Kết là anh em. Tớ đã hiểu nhầm họ có mối quan hệ tình cảm. Mãi cho đến khi Mã bị tai nạn, tớ mới biết được sự thật - Cậu..đã thích..Kết từ trước sao? - Ừ..nhưng tớ lại k có can đảm nói ra..cho nên luôn tự dằn vặt bản thân mình Xử k nhìn Bảo, gương mặt cô mỗi khi nhớ lại những chuyện trước đây lại cảm thấy có chút tiếc nuối. Bảo lại im lặng nhìn Xử, cô k biết là Xử đã từng trải qua những chuyện như vậy. - Bảo bảo.. - Hả? - Cậu có chắc chắn..Sư thích cô bé đó k? - Sao..sao cậu lại hỏi vậy? - Tớ thấy từ lúc cậu lạnh nhạt với Sư, cậu ấy lúc nào cũng mang khuôn mặt buồn bã, lúc cậu bị ngất Sư là người lo lắng có cậu nhất, và lúc nãy tớ còn thấy Sư đứng trước cửa phòng bệnh nhìn 2 người và..khóc. Có lẽ Sư đang hiểu lầm cậu và anh rể như bọn tớ lúc nãy - Cậu...cậu ấy đã..khóc sao? - Bảo bảo..tớ cho rằng người Sư thích là..cậu chứ k phải cô bé kia - Không..không..thể nào. Chính mắt tớ đã thấy họ... - Tớ nghĩ cậu nên tìm hiểu thật rõ ràng mọi chuyện đi rồi hãy quyết định - Xử thở dài nhìn Bảo - đừng vội vàng rồi sau này lại hối hận. Bảo im lặng suy nghĩ, Xử khẽ đặt tay lên vai Bảo rồi quay đi. ~ Hôm nay là ngày Kiệt được xuất viện, trong lúc chờ Bảo Liên đi làm thủ tục xuất viện, Bảo bảo ở trong phòng soạn đồ giúp Kiệt. "Tớ cho rằng người Sư thích là cậu chứ k phải cô bé kia. Cậu nên tìm hiểu kĩ mọi chuyện rồi hãy quyết định..đừng để sau này lại hối hân." - từng câu nói của Xử trong cuộc trò chuyện hôm trước cứ quanh quẩn trong đầu cô k ngừng. Bảo bảo thực sự rất đau đầu k biết phải làm gì lúc này. Mấy ngày nay cô đều ở bệnh viện, không về ktx cũng xin nghỉ học cho nên cô k hề gặp Sư. Cô đã cố gắng né mặt Sư rồi, nhưng mà thực sự cô rất khó chịu. Nhiều lúc cô chỉ muốn chạy đến trêu đùa với cậu, chỉ muốn cùng cậu đi đâu đó, cùng cậu nghiên cứu những thứ quái đản, chỉ muốn nổi giận những lúc cậu trêu tức cô, nhưng mà cô k thể làm như vậy. Cô sợ cô sẽ càng thích cậu nếu ở cạnh bên cậu. Cô thực sự k biết phải làm như thế nào để đối mặt với cậu bây giờ. - Bảo bảo... Im lặng. - Bảo bảo.. Im lặng. - Bảo bảo - Hả? - Bảo mãi suy nghĩ mà k biết Kiệt đang gọi mình, cô ngơ ngác nhìn anh - Em nghĩ gì mà suy tư quá vậy? - anh thắc mắc nhìn cô - À..k có gì - cô cười trừ - Em sao vậy? - Dạ? - Em có chuyện gì sao? - Dạ? K.. k có đâu anh - cô cười xuề xòa - Đừng giấu anh..dạo gần đây anh thấy em hãy suy tư lắm - Có..có sao? - cô ấp úng - Bảo bảo..có chuyện gì nói anh nghe đi - Em... - Bảo bảo - anh nhìn cô hiền từ Bảo nhìn thấy ánh mắt anh, cô khẽ cúi đầu thở dài rồi bước lại bệnh giường bệnh ngồi xuống. Bảo bảo bắt đầu kể lại toàn bộ câu chuyện cho anh nghe. Anh im lặng lắng nghe cô tâm sự, thấy gương mặt buồn bã của cô, anh thấy thật thương cô. - Em..bây giờ k biết phải làm gì hết? - Bảo bảo, sao em k thử nói chuyện với cậu ấy? - Em..em.. - Đừng trốn tránh, Bảo bảo..em phải đối mặt với mọi chuyện chứ - Nhưng mà em... - Nếu em cứ trốn tránh, sẽ càng làm mọi chuyện phức tạp lên thôi Bảo im lặng cúi đầu, cô phải đối mặt với cậu thật sao? - Bảo bảo, em phải can đảm lên..nếu k sau này sẽ hối hận đấy - Anh..em.. - Cố lên..anh sẽ luôn ủng hộ em Anh xoa đầu cô mỉm cười, Bảo im lặng nhìn anh. Có lẽ cô nên là người giải quyết vấn đề của chính mình. Cô quay qua nhìn anh khẽ nở 1 nụ cười. - Cảm ơn anh