Tại nhà kho cạnh bến cảng, Dương bước từng bước vào bên trong. Cậu bước vào thì thấy 1 đám người mặc đồ đen đang đứng đó, bên phải còn thấy Giải bị bịt mắt trói ở trên ghế ngồi im. - Mày cũng gan lắm - tên kia thấy Dương bước vào liền lên tiếng - Mày muốn gì hả? - Dương quát to - Muốn mạng của mày - Mày là ai? Tao đâu quen biết mày - Dương nhướn mày hỏi - Mày quên rồi sao? Tao chính là người đã đi coi mắt với Nhân mã - Coi mắt? - Dương thoáng ngỡ ngàng - mày chính là tên mà Mã đi coi mắt và bị từ chối sao? - Đúng vậy..tao thích Mã nhưng Mã lại nói mày là bạn trai Mã, cho nên tao hận mày - Không ngờ mày lại là con người như vậy? - Dương sững sờ nhìn tên kia - Ha ha..nếu hôm đó mày không đến, có lẽ tao đã chẳng làm khó mày - tên kia gằn giọng nhìn cậu - Chuyện này không liên quan đến bạn tao, mày mau thả cô ấy ra - Dương giận dữ quát - Nếu mày chịu chết, tao sẽ tha cho bạn mày - hắn nhìn cậu thách thức - Nếu tao chết mày sẽ giữ lời chứ? - Tao hận mày chứ đâu có hận bạn mày, tao đụng đến nhỏ đó thì có ích lợi gì đâu - Được rồi Dương cắn răng nhìn hắn, cậu rút súng ra chĩa vào đầu mình, cậu đã mất Mã cậu không thể để mất thêm ai nữa. Cạch. Cậu kéo cò súng, nhắm mắt lại thì thầm - Mã mã..tớ đến với cậu đây Bốp. Bịch. Đột nhiên Dương bị ai đó đánh bất tỉnh, nằm phịch xuống đất không biết gì nữa. - Đưa cậu ta đi - 1 giọng nói vang lên - Vâng Đám người kia tuân lệnh liền khiêng Dương đi. - Cô là ai? - tên kia bất ngờ khi thấy 1 đứa con gái xuất hiện. - Ái chà..không ngờ công tử Vân Hải đây lại có thể làm mấy trò đê hèn này - Cô là ai hả? Cô muốn gì? - À..quên chưa giới thiệu..tôi tên là Hara, tôi đến đây là muốn..giết anh - Hara trừng mắt nói - Giết tôi? Ha ha..cô có bản lĩnh đó sao? - hắn phá lên cười - Ha ha..anh quá tự tin rồi - cô nhếch mép cười - Muốn giết tôi đâu có dễ - Vậy sao? - cô nở nụ cười nửa miệng rồi búng tay cái tách Cạch. Đám thuộc hạ của hắn sau khi nhận được hiệu lệnh thì rút súng ra chĩa vào hắn. - Tụi mày..định phản à? - hắn sững sờ nói - Ha ha..phản ư? Bọn họ đâu theo anh, sao có thể gọi là phản anh được - Hara cười lớn - Cô... - Bọn họ đều là người do tôi gài vào làm gián điệp bên anh. Vân Hải, xem ra anh đã thua rồi - Cô..rốt cuộc là ai? - hắn run rẩy nói - Anh sẽ sớm biết thôi Bụp. Hắn bị đánh bất tỉnh, nằm bẹp xuống đất. Cô nở nụ cười thỏa mãn nhìn hắn rồi quay đi. -------------------- Tại bệnh viện - Dương, cậu tỉnh rồi - mọi người thấy Dương mở mắt thì vui mừng chạy lại - Đây là đâu? - Dương ngó quanh - Đây là bệnh viện - Bảo nói - Sao tớ lại ở bệnh viện? - Bọn tớ không biết, bọn tớ nhận được điện thoại báo cậu ở đây nên bọn tớ vội chạy đến - Ngư nói - Đã xảy ra chuyện gì vậy? - Xử hỏi - Rõ ràng cậu đến điểm hẹn mà, sao lại nằm ở đây? - Bình không bình tĩnh hỏi - Tớ nhớ là đã đến đó, cái tên bắt cóc Giải chính là tên đã đi coi mắt với Mã ngày trước, hắn hận tớ vì đã cướp Mã cho nên muốn lấy mạng tớ. Lúc tớ tưởng như đã chết thì bất ngờ bị đánh bất tỉnh, sau đó thì không biết gì nữa - Dương bình tĩnh kể lại - Thật không ngờ..hắn lại thù dai như vậy? - Song nói - Vậy còn Giải đâu? - Bình hỏi - Tớ không biết - Dương lắc đầu - Nếu muốn tôi sẽ cho mọi người biết - bỗng đằng sau vang lên 1 giọng nói Mọi người giật mình quay ra - Ha...Hara Cả đám vô cùng ngạc nhiên khi thấy Hara đang đứng ngay cửa phòng bệnh. - Mọi người ngạc nhiên quá vậy? - Cô đến đây làm gì? - Kết nhíu mày nói - Không hoan nghênh tôi sao? - Hara mỉm cười - Có phải cô là người gây ra chuyện này? - Xử nhìn chằm chằm Hara - Cũng có thể coi là như vậy - Hara nhún vai cười - Cô muốn gì hả? - Dương quát - Đừng nóng, tôi muốn mọi người gặp vài người thôi - Hara mỉm cười rồi quay ra cửa - các cậu vào đi Vừa dứt lời, từ ngoài cửa có hai người bước vào - Giải..Sư.. - cả đám vui mừng khi thấy Giải và Sư đứng đó - Cậu không sao chứ? - Bình vội ôm chầm lấy Giải - Ừm..xin lỗi..để mọi người lo lắng rồi - Giải mỉm cười - May quá, cậu không gặp chuyện gì cả - Ngư khẽ lau nước mắt - Sư..cậu lừa tớ - Bảo bảo bỗng rơi nước mắt - Tớ..lừa cậu? - Sư ngơ ngác không hiểu - Cậu bảo sẽ về..vậy mà lại biến mất..cậu có biết tớ lo như thế nào không? - Bảo khóc òa lên - Xin lỗi..xin lỗi Bảo bảo..là tại tớ không tốt, đã khiến cậu lo lắng rồi - Sư vội ôm Bảo vào lòng - Híc..cậu ác lắm - Bảo đấm vào ngực Sư - Đừng khóc nữa mà..tớ về với cậu rồi này - Sư vỗ vỗ lưng Bảo Bảo nín khóc ôm chầm lấy Sư, thật may quá, Sư không có xảy ra chuyện gì cả. Sư đã ở đây rồi, Sư về với cô rồi. - Hai người bình an là tốt rồi - Xử nói - Còn 1 chuyện nên giải quyết luôn đi - Yết lạnh lùng nhìn ra cửa - Rốt cuộc cô là ai? - Kết nghiêm túc nói - Muốn biết thì đi theo tôi - Hara mỉm cười rồi quay đi Cả đám quay lại nhìn nhau, không nói gì mà bước đi theo Hara.