Ở ktx hôm nay bỗng nhiên ồn ào hơn hẳn. Mọi người đang vô cùng bất ngờ k biết chuyện gì đang xảy ra. Cảnh tượng bây giờ là Ngư, Ngưu, Bảo và Xử đang đứng đơ ra há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt. Sư, Song và Bình đang đối đầu với 1 người đàn ông cao to đáng sợ. Kết và Yết thì bình thản coi tivi. Dương thì nằm vắt vẻo lên ghế ngủ. Ở trong bếp Giải đang nấu ăn cùng....Hara. - Chuyện gì đang diễn ra vậy? - Xử lên tiếng - Xử nữ..cậu mau đánh bại tên đó đi - Sư vụt chạy lại bám áo nấp sau lưng Xử Bỗng 1 ánh mắt đầy sát khí chiếu lên người Sư làm cậu lạnh sống lưng. Sư rợn người quay ra thì thấy Kết đang lườm mình. - Còn k mau tránh ra - âm thanh lạnh lùng nhưng mang đầy sát khí vang lên - A ha ha..tớ k biết gì hết - Sư vội thả Xử ra rồi chạy nấp sau lưng Bảo - Bảo bảo... - Chết này - k để Sư nói hết Bảo đã nện cho Sư 1 trận tơi bời rồi phũ phàng quay đi - Đáng đời. - Ê..người là tên nào..ngươi đang làm gì ở đây vậy hả? - Bình chỉ tay vào mặt tên cao to kia mắng - Nếu k muốn chết thì mau...lặn đi - Song cũng hùa vào - Hửm - tên kia cúi nhìn 2 người, gương mặt k mấy thiện cảm Hai người kia nhìn thấy thì rợn người, đây là ai vậy sao nhìn đáng sợ quá. - Thôi nào Zac, đừng làm họ sợ - Hara trong bếp ngó ra - Vâng thưa tiểu thư - Zac cúi đầu với Hara rồi quay lưng đi ra ngoài - Hara..là ai vậy? - Sư quay hỏi cô - Vệ sĩ của tớ đấy..hì - Hara ngoảnh ra cười - Sao vệ sĩ của cậu đáng sợ vậy? - Bình nhăn nhó - Nhìn vậy thôi chứ Zac tốt lắm Thế là họ chả nói gì mắt nhìn ra ngoài cửa rồi ngồi phịch xuống ghế. Hara ở trong bếp nấu ăn cùng Giải, mọi người vô cùng ngạc nhiên sao Hara lại ở đây thì nghe Kết nói là Giải rủ Hara về ktx chơi. Sau đó 2 người đó cùng đi chợ rồi cùng nấu ăn. - Cơm thôi mọi người - Hara trong bếp ngó ra gọi Mọi người chợt sững sờ. "Ăn cơm thôi mọi người - Mã trong bếp ngó ra gọi to" - hình ảnh Mã lại ùa về trong tâm trí từng người - Này..mọi người có nghe k hả? - Hara thấy k ai nói năng gì liền nhăn mặt quát - À..bọn tớ vào ngay đây - cả đám lấy lại bình tĩnh đứng dậy đi vào trong. Wow..1 bàn đồ ăn đầy ắp, Giải và Hara k ngừng mang thức ăn ra làm mọi người choáng. Tất cả sau khi ngồi xuống, bắt đầu ăn thì cả đám lại vô cùng kinh ngạc nhìn Hara, cô gái này ăn nhanh như vũ bão, tốc độ ăn thật đáng kính nể. Cô chả ngại ngùng gì cả mà rất vô tư ngồi ăn ngon lành khiến mọi người cứ đơ ra. - Cậu ăn từ từ thôi..k ai dành ăn của cậu đâu - Ngư đưa cho Hara 1 chai nước lọc - Không phải tớ sợ ngta dành ăn mà là sợ k có thời gian ăn hết tất cả mấy món này thôi - Hara vừa ăn vừa cười Hử? Câu nói này thực sự rất quen, Ngư đờ đẫn nhìn Hara. Cô còn nhớ là mỗi khi ăn cơm ở nhà, Ngưu và Mã đều ăn như kiểu bị bỏ đói, cô hỏi thì Ngưu và Mã đều trả lời như Hara nói. Kí ức bỗng ùa về. - Ngư...Ngư..sao thế? - Xử thấy Ngư đơ ra liền lay cô - Hả? - Ngư giật mình thoát ra khỏi suy nghĩ - À không..không có gì - Mọi người mau ăn đi..đồ ăn nguội hết bây giờ - Hara quay qua vừa ăn vừa cười với mọi người Cả đám quay lại nhìn cô tiếp tục ăn ngon lành rồi khẽ mỉm cười tiếp tục ăn cơm. Hara ăn khỏe và nhanh như Mã vậy đó. ----------------------- Ở trên sân thượng của khu ktx. Dương nằm trên nền gối đầu lên hai tay, mắt nhìn chăm chú lên bầu trời. Cậu chìm trong suy nghĩ, mắt dần nhắm lại, hình ảnh Mã lại ùa về. - Cậu ngủ à? - 1 giọng nói vang lên Dương mở mắt ra thấy khuôn mặt của Hara trước mặt. Cậu giật mình ngồi bật dậy nhìn cô. - Tôi làm cậu thức giấc à? - Cậu làm tôi giật mình - Xin lỗi..tôi k cố ý - K sao - Cậu có vẻ ít nói nhỉ? - Ờ..chắc vậy - Dương quay mặt đi hờ hững đáp Có lẽ cậu bắt đầu như vậy từ sau khi mất Mã. Cậu chẳng còn hứng thú với con gái, cũng chẳng còn muốn chơi bời với ai. Cậu cũng gần như mất niềm tin vào cuộc sống, cũng chẳng muốn bắt chuyện hay gần gũi với ai nữa. Cậu đã thay đổi như vậy đấy. - Tiểu bạch Cậu đang nghĩ vu vơ khi giật mình khi bị gọi. Cậu vội quay qua, hóa ra là Hara gọi mình. Cậu lại vừa nghĩ rằng Mã đang gọi mình. Giọng nói ấy, cách gọi ấy, thật giống Mã. - Cậu nghĩ gì mà suy tư thế? - Hara huơ huơ tay trước mặt Dương - K..k có gì - Dương đẩy tay cô ra đứng dậy - tôi xuống trước đây Dương quay lưng đi xuống cầu thang, nếu ở lại thêm nữa, cậu sợ cậu sẽ nghĩ Hara là Mã mất. Hara nhìn Dương vội quay đi thì khẽ mỉm cười - "cậu dễ thương thật đấy, Tiểu bạch".